Chăn Nuôi Toàn Nhân Loại (Bản Dịch)

Chương 686 - Chương 687: Gánh Nặng Trên Vai

Chăn Nuôi Toàn Nhân Loại Chương 687: Gánh Nặng Trên Vai

Trên bầu trời, các ánh mắt xa xưa xuyên qua bầu trời cao xa vô tận hạ xuống, chăm chú quan sát thị trấn nhỏ không đáng chú ý, hóa thành trung tâm vòng xoáy của cả Tam giới.

Mọi người trốn trong nhà sách.

"Chúng ta không ngăn được..."

Đồng bọn xung quanh thì thầm.

Mười mấy người bên ngoài sở hữu Tà Thần đang gây ra sợ hãi khắp nơi, bắt lấy vô số người dân trong trấn nhốt trong tiểu khu, uy hiếp đe dọa để hấp thu năng lượng... Còn bọn họ có thể làm hơn được sao?

Miragine dù sao vẫn hít một hơi, xiết chặt nắm tay, cầm một quyển sách nhiều nếp nhăn của nhà sách. Trên sách có ảnh một thiếu nữ xinh đẹp hút hồn người, nhưng đã không còn chút năng lượng nào. Bởi vì hoàn cảnh như thị trấn nhỏ này sẽ không ai trở lại nhà sách...

Có lẽ ở thành phố lớn, họ còn có thể đi đến sòng bạc, trường đấu thú để hấp thu ác niệm và cảm xúc của người khác, nhưng ở trấn Curl này, nhà sách chính là con đường duy nhất của kẻ yếu.

Ầm ầm ầm!

Bên ngoài xảy ra một vụ nổ lớn, tại quảng trường sát vách nhà sách.

"Đừng mà!"

"Giáo hội sẽ tới trừng phạt các ngươi!"

Trong tiếng gào khóc, người già ôm trẻ con và phụ nữ, người lớn dồn dập bị trục xuất ra, đuổi đi tập trung trong một tiểu khu đằng xa, bị nuôi nhốt như chăn nuôi gia súc, không ngừng bị thu gặt sợ hãi.

Mười mấy người sở hữu Tà Thần kia giống như kẻ chăn dê tà ác đang chăn dắt muôn dân.

"Nhanh quyết định đi, lập tức tới chỗ chúng ta rồi..." Có người nhỏ giọng nói.

Miragine nắm chặt tay, triệt để cảm nhận được cảm giác bất lực.

Bạn bè, đồng bọn, bạn thân, cô bé thầm thương, những người nó yêu quý, cả cái trấn nhỏ mà nó từng căm ghét... lúc này đây tất cả bị những kẻ điên phá hoại. Tiếng gào khóc bi thương và đau khổ đều vì mình mà ra.

Tất cả đều là vì ta...

Chỉ vừa nghĩ tới, cơn đau đớn xé đầu từ trong lòng nó sản sinh.

"Sức mạnh..." Nó hít sâu, mũi cay xè, ngóng nhìn các bạn bè nóng nảy mà điên cuồng...

"Chúng ta đi trước đi! Bọn chúng xua đuổi người mới đi nơi này. Chúng ta đi tiểu khu khác, lại nghĩ cách sau. Mặc kệ chúng ta học cách chúng thu thập năng lượng hay cách khác..." Học tỉ dịu dàng có quan hệ khá tốt phía sau nói.

"Không kịp..." Miragine nói. Sắc mặt nó bỗng nhiên bình tĩnh khó nói ra lời. Thiếu niên mới mười mấy tuổi bỗng nhiên chớp mắt trưởng thành.

Người ngây ngô chưa bao giờ trưởng thành theo năm tháng, chỉ trưởng thành trong cực khổ và từng trải.

Nó xoay người.

"Có bí mật tôi phải nói với các cậu... Tà Thần mà các cậu và kẻ địch có vì tôi mới sinh ra. Các cậu chỉ cần chú ý một chút sẽ phát hiện, tất cả những sự việc đó căn bản đều xoay chung quanh tôi. Những người hàng xóm thân thiết, bạn học mỗi ngày chào hỏi tôi, học tỉ mà tôi sùng bái, học trưởng kính trọng, cùng với... cô gái tôi thầm mến."

Cái gì?

Mọi người kinh sợ.

Đây là chuyện khó mà tin nổi.

"Vậy chúng ta hiện tại..." Có người nỗ lực nói.

"Mỗi người các cậu đều trở thành đồng bọn của tôi, đều là toàn bộ những gì tôi quý trọng... Tôi rất vui." Nó nghẹn ngào nói: "Cuộc đời đều sẽ phải có lúc hi sinh gì đó mới nhận về được."

Miragine nâng tay lên nhìn quyển sách nhăn nhúm. Ánh đỏ xông lên trời từ đằng xa ánh vào khuôn mặt nó, giống như thời gian đang thong thả trôi đi. Miragine có vẻ bình tĩnh khó nói thành lời:

"Tôi đã từng là người thường ngóng trông thế giới siêu phàm. Cuộc sống trước mắt quả thực khó tin nổi giống như giấc mơ. Thế nhưng, có một đám người từng sùng bái với nhau đã đủ đặc sắc rồi."

"Các cậu đi trước, tôi có biện pháp tất thắng."

Nó cẩn thận mặc vào áo khoác đồng phục trường trung học Misoya, cài cúc áo cho âu phục màu đen, nghiêm túc chỉnh lại cà vạt màu trắng, ăn mặc cực kỳ chỉnh tề.

"Biện pháp tất thắng gì?"

Người bạn thanh mai trúc mã Nishi hơi đổi sắc.

"Cậu đừng lừa tôi! Tôi biết chúng ta đang lấy trứng chọi đá..."

Nàng nhìn cậu thiếu niên, biết cậu ta là một người cực đoan, xưa nay không đổ cực khổ lên người khác, chịu đựng áp lực một mình, những ngày qua cũng thế. nàng nhỏ giọng cầu xin:

"Chúng ta có thể thử bắt mấy người nhốt lại, hấp thu sợ hãi. Chúng ta có thể nhận được sức mạnh, vậy là có thể vừa bảo vệ mọi người vừa chống lại chúng!"

"Những thứ đó, một khi nhiễm vào sẽ sa đọa." Miragine bình tĩnh nói: "Tất cả Tà Thần đều là vì tôi mà ra. Tai nạn, đau khổ, la hét bi thương... đều trách nhiệm của tôi, đều là lỗi tại tôi."

Gương mặt nó chôn sâu trong bóng tối, khiến người ta không nhìn ra vẻ mặt.

"Vậy hãy để tôi giải quyết. Tôi thật sự có biện pháp. Các cậu rời đi, chờ tôi quay lại. Giống như anh hùng vậy, khải hoàn trở về."

Nó nhanh chân đi ra khỏi nhà sách, hướng về phía vụ nổ.

Rất nhanh, những tên côn đồ kia coi nó là học sinh bình thường bắt lại cùng người khác, dự định nhốt vào tiểu khu.

"Miragine! Cậu ấy điên rồi! Cậu ấy đúng là điên rồi!" Thiếu nữ tiểu đội trưởng thở kịch liệt, cắn chặt môi dưới đến chảy máu ròng ròng, nhưng không cảm giác chút nào.

"Chúng ta đi mau!"

Sắc mặt mọi người đều biến hóa, cuối cùng vẫn thoát ra từ cửa sau của nhà sách.

...

...

Nếu như rơi vào vực sâu có thể đổi lấy sức mạnh...

Nếu như từ bỏ liêm sỉ có thể kêu gọi mạnh mẽ hơn...

Người khác khi tuyệt vọng có thể từ bỏ toàn bộ, sẽ không có cơ hội làm lại. Thế nhưng, mình thì có. Đã vậy, còn có lý do gì cho rằng mình là kẻ bất hạnh nhất đây?

Miragine cười, theo dòng người đông đúc tiến lên.

"Đi nhanh một chút!"

Một tên côn đồ cười to như ác ma. Dòng người như tù binh bị đẩy về tiểu khu, nhốt lại. Miragine nhìn những người dân trấn đang đau khổ rên rỉ.

Tất cả đều vì nó chưa đủ mạnh.

Ánh mắt nó chuyển về phía mấy người gần đó. "Những người khác đều có Tà Thần cộng sinh... Ta lại không có, bởi vì ta chính là Tà Thần. Tuy ta chỉ nhớ mình tên là Mỹ Mộng Thần, đã từng mạnh mẽ quá đáng, cho nên ép cho nội tâm ta không hề sản sinh ra Tà Thần cộng sinh nào cả... Về ý nghĩa nào đó, nó chính là Tà Thần cộng sinh của ta. Tuy rằng nó không triệt để thuộc về ta, nhưng ta đã có tình hữu nghị sâu dày với nó!"

"Những người khác đều dùng Tà Thần của mình, mà ta chưa bao giờ dùng Mỹ Mộng Thần, bởi vì..."

Ầm ầm!

Chỉ một thoáng, một quỷ ảnh màu đen từ cái bóng của Miragine chợt vùng dậy. Tất cả nạn dân trong tiểu khu đều cảm thấy sự sợ hãi trong tâm, giống như có viễn cổ Ma Thần khủng bố nào đó vừa giáng lâm. Đó là sự sợ hãi run rẩy trực chỉ nội tâm, đến cực hạn.

Mười mấy người phụ trách giam giữ cũng chợt rùng mình, giống như thấy quái vật đáng sợ nào đó xuất hiện, thậm chí có hàng nghìn liên hệ với Tà Thần trong cơ thể mình, giống như là mẹ đẻ của tất cả.

"Xảy ra chuyện gì vậy?"

Ở cửa, thủ lĩnh của mười mấy người này, sát nhân ma Adrien là một kẻ hung hăng mà tâm tư kín đáo. Gã có tâm thái và sự tàn nhẫn của kẻ trở thành kẻ mạnh, nếu không sẽ không trở thành thủ lĩnh của đám côn đồ, áp đảo những người khác. Adrien bất an cực độ quay phắt lại, vẻ nghiêm nghị:

"Đó là thứ gì?"

-----

Bình Luận (0)
Comment