Ô ô ô!
Bất chợt, từ trong đám đông có hai người một nam một nữ giống như hoài xuân, mặt đỏ rực lên, tâm trạng xấu hổ bất an, ham muốn dâng lên. Đồng thời, trong đầu họ dường như có thứ gì đó sinh ra, là hạt giống thai nghén ra Tà Thần.
Adrien giật mình, da đầu tê rần:
"Phản ứng giống hệt như sơ kỳ của chúng ta trước kia... Quả nhiên..."
Ông ta sợ hãi nhìn thiếu niên trên cao, lúc này đã tin chắc.
"Đi!"
"Loại quái vật này còn buôn nôn hơn cả Tà Thần. Lui lại trước đã!"
Adrien mang theo mười mấy người lập tức bỏ chạy.
Trên bầu trời.
Bách Hiểu Sinh và Hermes thấy cảnh này chợt ngẩn người. Cả hai tuyệt đối không ngờ lại có cách nghịch chuyển thiên mã hành không như vậy, ở tuyệt cảnh còn sáng tạo kỳ tích.
"Biểu diễn tiêu chuẩn như sách giáo khoa." Bách Hiểu Sinh trợn mắt, lóe lên vẻ kinh ngạc: "Đây là một nhân tài, vẫn là trợ lực bên chúng ta."
"Có thật không?" Hermes mỉm cười: "Nhưng trong lòng hướng thiện, chưa hề sa ngã."
Một mặt khác, trong rừng rậm.
"Công tâm là thượng sách, thiên tài." Hứa Chỉ cười.
"Đây là năng lực cứu cực của Mỹ Mộng Thần, trừng mắt với ai là kẻ đó mang thai." Manh Muội hít sâu một hơi, cũng vui lòng phục tùng.
...
Trước đó không ai biết Tà Thần trong đầu đám người kia từ đâu sinh ra.
Thế nhưng vào lúc này, Miragine đứng trên cao đã tự thuật, nói toàn bộ chân tướng đáng sợ cho họ:
Đều do ta sinh ra!
Đúng!
Chính ta đã sinh ra những Tà Thần kia, sau đó bỏ vào đầu các ngươi.
Mọi người cảm thấy ghê rợn từng cơn. Trước đây rất lâu, khi có người sinh ra bán thú nhân đã tàn phá tất cả thế giới quan của mọi người, gây ra một trận scandal cực lớn khiến mọi người tranh luận gay gắt. Lúc đó, một số quý tộc nhân loại có ham mê đặc biệt đã kết hợp với nữ tù binh bán thú nhân da xanh cao tới ba, bốn mét, sau đó sinh ra loại sinh vật lai bán thú nhân.
Thậm chí, căn cứ vào một số tin tức ngầm, việc sinh sản ra người thú tuyệt không phải là ngẫu nhiên. Một số quý tộc nhân loại vì theo đuổi thứ mới mẻ đã có tiền lệ ra tay với ma thú... Thế nhưng hiện tại, thiếu niên học cấp ba này vậy mà lại?
Tất cả mọi người sợ run, lạnh cả lưng, khiếp sợ không gì sánh nổi.
Đó là Tà Thần! Tà Thần đấy! Thứ đó không phải vật sống, thậm chí không phải thú nhân hay ma thú! Những cái xúc tu buồn nôn, con mắt to dữ tợn lại dính nhơm nhớp thật khiến người ta buồn nôn lẫn sợ hãi, vậy mà thiếu niên kia cũng xuống tay được! Thẩm mỹ quan, khẩu vị này cuối cùng nặng cỡ nào?
Người trong tiểu khu đều buồn nôn, vẻ mặt thẫn thờ, ngực tức anh ách. Vừa nghĩ tới đó, thậm chí có người nôn òe ọe. Phóng đại nhất là, cuối cùng sinh ra giống loài lai nửa người nửa tà?
"Trên thế giới sao lại có dạng người vặn vẹo như vậy? Lịch sử, quả thực khai sáng lịch sử!"
"Đại Ma vương! Đều vì nó, trấn Curd chúng ta mới gặp cảnh bạo loạn khủng bố như vậy!"
"Tà Thần đa số đều là thể tinh thần, nó kết hợp với linh hồn sao? Linh hồn cũng có thể sinh ra sinh linh?"
Có người mềm cả chân. Rơi vào tay loại đại ma vương này, so với cuộc sống gian nan trong tay mười mấy tên ác ma kia, thật khó tưởng tượng cuộc đời tiếp theo sẽ gặp cảnh gì.
"Ha ha ha a..."
Miragine cười lớn, đứng trên cao nhìn mọi người kinh hoảng, bị dọa sợ:
"Nói cho các ngươi bí mật, đoán xem một trong các ngươi còn có ai bị ta tung xuống hạt giống trong đầu?"
"Cứ việc nghi thần nghi quỷ đi! Muốn nghi ngờ cũng cần môi giới, liệu có thể phát sinh ngay trên người mình không? Mình cũng sẽ sinh ra Tà Thần?"
Miragine sải bước, việc nghĩa chẳng từ nan, trực tiếp bỏ đi, biến mất trong bóng tối.
Cộp cộp cộp...
Nó rời khỏi đám người sợ hãi, cô độc đi trong hẻm nhỏ đầy máu.
"Ta cảm nhận được sợ hãi đang ngưng tụ trong máu."
Miragine nuốt nước bọt, giọng khàn khàn. Nó cảm nhận được sự sợ hãi của toàn bộ thị trấn từ mười mấy người kia chuyển hết sang mình, bị cướp đoạt thành tín đồ của mình. Mà mình vì những sợ hãi kia hội tụ về mà dường như phát sinh loại biến chất nào đó.
Mỹ Mộng Thần trở nên mạnh mẽ.
Loại đặc tính không thể dùng lực kháng cự kia càng ngày càng mạnh.
Thậm chí, chỉ cần người xung quanh tới gần sẽ dễ dàng bị lây nhiễm. Đây là một thuộc tính bị động rất mạnh, khiến người xung quanh không thể rời bỏ tâm mà và bóng đen trong lòng, trở thành Tà Thần yếu nhất.
Nó không biết phạm vi sẽ rộng cỡ nào.
Nhưng nó cảm giác được trong một số quần thể đông người trong thị trấn bắt đầu truyền bá. Mười? Trăm? Nghìn? Trong thị trấn vẫn còn có thể sinh ra Tà Thần mới, kẻ địch mới vẫn có thể gia tăng...
Thế nhưng, đồng bọn thì chỉ còn lại một mình ta. Ta chỉ có thể một mình đối phó.
"Chờ đã!"
Đằng sau có tiếng gọi.
Là đám bạn Western. Họ chạy nhanh tới, thở hồng hộc, vì vận động mạnh mà mặt đỏ rực:
"Tác phong như vậy đúng là cậu mà! Anh hùng của chúng ta quả nhiên khải hoàn quay về, chỉ tiếc đó là một tên biến thái."
Miragine ngơ ngác quay đầu nhìn:
"Sao các cậu lại tới?"
Thiếu nữ đội trưởng cười dài nói:
"Không bắt người khác phải gánh chịu căm hận và cực khổ mà một mình gánh chịu tất cả, đổi lấy sợ hãi của người khác... Quả thực là một biện pháp tốt nhất, chỉ kẻ ngu mới làm, nhưng rất giống cậu, Miragine."
Học tỉ khêu gợi mím môi an ủi:
"Thiếu niên đầu heo tuổi thanh xuân nào mà không háo sắc? Không làm ra hành động đứt dây thần kinh xấu hổ như đứng giữa phố la hét phát ngôn phản nghịch? Khiêu chiến quyền uy của người lớn? Như vậy mới là thanh xuân!"
"Mọi người..." Miragine ngơ ngác.
Western mím môi, do dự một chút rồi đỏ mặt nói:
"Chúng tôi đã quen. Giống như cậu dẫn theo bọn tôi cả gan đi đọc lén số sách kia, đúng là đứt hết dây thần kinh xấu hồ rồi!"
Từng tiếng an ủi vang lên.
Mọi người trầm mặc, xiết chặt quyển sách nhăn nhúm:
"Nếu làm như thế sẽ bị mọi người sỉ nhục, phỉ nhổ, nhưng nhận được lực lượng, trở thành anh hùng cứu vớt thế giới, vậy cũng không sao. Dù sao trở thành anh hùng, kẻ mạnh chính là giấc mơ của chúng ta..."
"Vậy bước kế tiếp nên làm thế nào?"
"Trở nên mạnh mẽ, tìm xử tên gây ác Adrien!"
"Vậy chúng ta đi thành phố tiếp theo, cho nổ công xưởng thì sao?"
"Ý kiến hay."
Cả đám kéo tay Miragine?
"Có ai ở tuổi thanh xuân không phản nghịch? Chúng ta cùng ra sức hát vang trên con đường biến thái đi!"
...
Nơi nào đó trong rừng, một đám thiếu niên thiếu nữ đốt lửa trong nhà, trời đất xung quanh ngập trong băng tuyết.
Phan Tuyết Tiên trong ngủ mê, lông mi hơi giật giật, nhìn thấy một số hình ảnh, khóe miệng nhếch lên, mở mắt ra.
"Mơ giấc mộng đẹp à?" Lâm Hồng Phượng hỏi.
"Một loại linh cảm nào đó từ nơi xa xăm, dường như sinh ra tổ chức tương tự với chúng ta, tràn ngập tín ngưỡng, ý chí theo đuổi!" Phan Tuyết Tiên bỗng cười: "Các chị em! Tiếp tục mười nghìn cái chống đẩy nóng người!"
"Ý kiến hay!"
"Có ai thời thanh xuân không nhiệt huyết? Để chúng ta kích động bước vào con đường cơ bắp nào!"
...
Hứa Chỉ cười mỉm, cùng với một chút quái lạ.
Nhưng không thể không nói, Miragine quả thực là một người có tiềm lực mạnh mẽ. Mỹ Mộng Thần có thể chọn lựa thiếu niên bề ngoài nhu nhược này hẳn là có kế sách, muốn trở mình nơi tuyệt địa.
"Xem ra khủng hoảng bùng phát đã được đè xuống." Manh Muội cười.
Hứa Chỉ lắc đầu, giống như nhìn xuyên bầu trời:
"Thế nhưng, chỉ là đè xuống mà thôi. Thứ phải đến vẫn sẽ đến... Rất nhiều thứ, ngươi càng ép nó lâu, tích trữ càng sâu, nó sẽ bật lại càng mạnh. Không có vương triều và thời đại nào là vĩnh hằng, tát cả thuận theo thủy triều lịch sử."
Manh Muội trầm mặc, có vẻ nghẹn ngào:
"Có lẽ vậy... Vốn sẽ không bật ngược, nhưng Ma giới trời đông giá rét, lòng người bàng hoàng, để họ thuận theo thời đại dẫn nổ khủng hoảng."
Hứa Chỉ cười.
Đúng, thiên thời địa lợi nhân hoà.
Chủ yếu là vườn trái cây đã tới mùa đông, lòng người bàng hoàng là không thể tránh khỏi.
Dù chính hắn là một người làm vườn cũng không có cách nào. Giống như người làm vườn khác rất khó chống cự thiên tai, khi trời đông giá rét và mưa đá đổ xuống, vốn liếng có thể sẽ mất hết.
Mà điều làm Hứa Chỉ tin chắc sự vươn mình của phe Tà Thần là vì hắn vừa nhìn tin tức thời tiết. Một trận mưa to dẫn tới thủy triều sẽ giáng xuống thành phố Đồng Thành. Thời tiết này dường như muốn hóa thành tai nạn.
-----