Tiếp tục đi về phía trước.
Vong hồn chồng chất như núi, hàng dài động nghịt, có vô số sinh linh đang chờ đầu thai chuyển thế, cuối cùng Thượng Quan Man cũng thấy được khung cảnh khác.
Đó là một cây cầu, tên là Cầu Nại Hà, con sông ở phía dưới tên là Sông Vong Xuyên, bên cạnh bờ sông có một tảng đá, tên là Tam Sinh Thạch.
“Cầu Nại Hà, Sông Vong Xuyên… Tên rất hay! Tràn đầy ý thơ!”
Nàng nói thầm, trạm dừng cuối cùng của nhân sinh là cái chết, mà nơi đây là giao giới giữa sự sống và cái chết, bỏ qua kiếp sống này, cùng với những si niệm và chấp niệm khi còn sống.
Thời gian không ngắn, đi tới đầu cầu Nại Hà, khi nhìn viên Tam Sinh Thạch kia, hàng người xếp hàng phía trước không nhịn được mà hô lên, thấy được bản thân mình kiếp trước như thế nào.
Dù sao ở đây cũng có rất nhiều người thông minh, có người nhịn không được mà lớn tiếng nói:
“Kiếp đầu tiên của ta, không có bất kỳ thiên phú gì cả! Mà sau nhiều lần luân hồi, trải qua đủ loại sự việc, mới dần dần hình thành thiên phú? Thì ra, đây chính là chấp niệm mà khi luân hồi ta tích tụ lại, đây chính là nguyên nhân xuất hiện thiên phú sao!?”
Mọi người lập tức trầm mặc.
Ngay cả Thiên Nhân cũng im lặng không nói gì, đứng trước Tam Sinh Thạch, chân tướng về thiên phú được lộ ra, thì ra nó kinh khủng tới thế.
Trong đám người đang xếp hàng có một người cực kỳ chua sót mở miệng nói,
“Bảy kiếp của ta đều tầm thường vô vị, rất lười biếng, thiên phú mới miễn cưỡng thành hình! Khó trách tư chất của ta không được tốt, sống khổ sở, cố gắng phấn đấu ở tầng dưới chót, còn oán trời trách đất, mắng ông trời bất công, không cho ta đầu thai tới nơi nào tốt một chút, thì ra là quả báo của việc không chịu cố gắng ở những kiếp trước!”
Một quý nhân quan lại mặc hoa phục thở dài nói,
“Thật sự quá đáng giận! Hiện tại, bổn vương nhìn thấy những thứ này, kiếp sau đều sẽ quên sạch! Nếu không,... nếu không ta đã bẩm báo việc này với Vương huynh. Nhân Gian,... Nhân Gian Đạo của chúng ta chắc chắn sẽ đổi khác!”
…
Vô số người không kiềm được nước mắt mà gào khóc, cũng có người chỉ chua sót cảm khái.
Biết chân tướng thực sự của thế giới thì đã sao, cũng phải quên thôi, nỗi bi ai lớn nhất cuộc đời này cùng lắm cũng chỉ thế mà thôi.
Dù sao, trước khi qua cầu được nhìn thấy kiếp trước, sau khi qua cầu uống một chén canh liền quên hết mọi thứ đã nhìn thấy trên Tam Sinh Thạch, chuyện này ai mà tiếp nhận cho được?
“Cầu Nại Hà! Tên rất hay…cầu làm sao đây…biết được chân tướng thực sự, trước khi lên cầu thì nhớ lại kiếp trước, trong chớp mắt khi đi lên cầu liền quên mất Tam Sinh…”
Thượng Quan Man cũng vô cùng cảm khái, nhìn mọi người đang bi thương hét lớn ở trên Cầu Nại Hà, tràn ngập cảm xúc không biết phải làm sao, khóc, sụp đổ, tuyệt vọng.
Ở trên cây cầu này có thể nhìn thấy được tất cả trạng thái của nhân sinh trên thế gian!
Là nơi liền với sinh tử luân hồi!
Có thể nói là truyền kỳ!
“Cây cầu này, chính là nơi làm việc của ngươi trong tương lai.”
Bỗng nhiên có một giọng nói khoan thai truyền đến.
Mọi người kinh hãi.
“Giọng nói này?”
Thượng Quan Man quay đầu lại nhìn, quả đúng là thanh niên khoác trường bào đen kia, cả người được bao phủ ở trong ánh sáng thần bí, trong tay hắn cầm một quyển sách màu đen, lẳng lặng ngồi ở trên ghế.
Ở xa xa, có đặt một cái máy hình vuông, những vong hồn đi ngang qua đó sẽ cầm lấy cái chén, nhấn nút hứng nước, sau khi uống vào, thì mờ mịt tiến về phía trước, mất đi ký ức.
“Máy uống nước tự động này, hiện tại đã hết tuổi thọ rồi.”
Hứa Chỉ chậm rãi đứng lên, rời khỏi ghế dựa, nhường ra một khoảng trống,
“Thượng Quan Man, từ hôm nay trở đi, ngươi sẽ là Mạnh Bà, thay ta chưởng quản nơi này.”
Ầm!
Giọng nói vừa dứt, xung quanh lập tức xôn xao ầm ĩ, bùng nổ!
Vị tồn tại thần bí này, muốn khâm định cho một người đã mất ở ngũ hành ba đạo trở thành tồn tại vĩnh hằng? Điều khiển bộ phận luân hồi?
Bọn họ quay qua nhìn, không thể tin được mà nhìn nữ nhân có cái bớt xấu xí đang luống cuống chân tay kia.
“Chuyện này không công bằng!”
Thiên Nhân ở bên cạnh lập tức nổi giận, lớn tiếng nói,
“Nữ nhân xấu xí này, xuất thân thấp hèn như vậy, có đức hạnh gì mà có thể…”
“Địa Phủ, chúng sinh ngang bằng.”
Hứa Chỉ thản nhiên nói một câu, đưa cho Thượng Quan Man một quyển sách,
“Ngươi rất thông minh, cố gắng duy trì trật tự, hiện tại có rất ít nhân viên, ngươi tạm thời giữ những chức vị Phán Quan, Diêm Vương, Mạnh Bà, Hắc Bạch Vô Thường, tự mình trông coi trật tự của dòng sông luân hồi, chỉ dẫn những vong hồn này. Nếu hiệu suất tốt, thì hãy đến tìm ta.”
“Vâng!”
Thượng Quan Man lập tức quỳ xuống đất, lắp bắp đáp lại, chân tay luống cuống, nhìn khoảng trống ở trên ghế, quyển sách sinh tử được đưa cho, cùng với vị tồn tại thần bí đang đi càng lúc càng xa kia.
Chỉ đơn giản như vậy!?
Ta… Thoáng cái ta đã trở thành một tồn tại vĩnh hằng?
Không cần phải chịu đựng nỗi đau luân hồi?
Nàng hoàn toàn trống rỗng, mơ mơ màng màng.
Tiếp theo, nàng nhìn hàng du hồn nhìn không thấy điểm cuối trước mặt, cắn răng một cái, cầm sổ sinh tử, thử ngồi lên ghế, lật xem trang của con khỉ đẳng cấp thấp trước mắt, run run nói,
“Khụ khụ khụ, 10456, khổ tu bảy kiếp, tích lũy không ít thiện quả, kiếp tiếp theo đầu thai thành Thiên Nhân.”
“Ta! Thiên Nhân!?”
Tên vừa mới gào khóc kia lập tức mừng rỡ.
“Uống canh đi!”
Nàng hơi run run, lấy một chén canh ra đưa qua, con khỉ kia mừng như điên mồm to uống hết, uống xong lập tức trở nên mờ mịt, đi về phía trước.
“10356, Nhân Gian Đạo.”
Nàng lại mở miệng nói.
Người đàn ông trung niên cao quý vừa nãy đứng ở phía trước, thở dài nói,
“Lại là người, đáng tiếc, kiếp tiếp theo sẽ không nhớ rõ những thứ này. Nếu không…”
Một lát sau, tên Thiên Nhân kia tiến lên, trợn mắt nhìn.
Trong mắt hắn tràn ngập oán hận, cùng với một tia hoảng sợ, nhớ tới việc vừa nãy mình đã châm chọc và khiêu khích nữ nhân xấu xí này, tuy rằng đối phương đã khúm núm nhận lỗi, nhưng mà nếu hiện tại ả ta âm thầm làm khó dễ…hắn không dám tưởng tượng tiếp.
“01348, kiếp tiếp theo, Súc Sinh Đạo.”
Nàng vừa dứt câu.
“Không! Không thể nào có chuyện đó được!”
Thiên Nhân lập tức kích động, lớn tiếng mắng:
“Chắc chắn là đang trả thù! Trả thù! Ta đường đường là Thiên Nhân, tại sao lại luân hồi thành loài thấp hèn nhất, mặc người làm thịt?”
Hắn gấp đến độ động thủ, mặt đỏ cả lên.
Rầm!
Vòng tròn luân hồi ở sau lưng Thiên Nhân chuyển động một chút, lập tức ném Thiên Nhân vào trong Sông Vong Xuyên, hắn không ngừng nuốt nước sông kia vào trong người, mất đi thần chí, từ từ bò lên bờ, xếp ở phía sau hàng người.
Cưỡng chế uống canh…
Da đầu của những người ở đằng sau lập tức tê dại, thì ra Sông Vong Xuyên có tác dụng như này.
“Nếu như hiện tại ta đã tạm thời thay thế phán quan, thì nhất định sẽ làm việc thật công bằng!”
Đôi mắt Thượng Quan Man sáng như tuyết, nhìn một vòng xung quanh,
“Các vị, nếu mà không chịu phối hợp… thì sẽ tăng thêm nghiệp, sẽ phải chịu thống khổ thêm mấy đời nữa, tương lai của Thiên Nhân này, sẽ khổ hơn một chút!”
Nàng rất nghiêm túc đọc sổ sinh tử kia, dường như thật sự không có tư tâm gì với tên Thiên Nhân kia cả. Dù sao, khi có được quyền lực liền muốn làm gì thì làm, đây không phải là chuyện mà một người thông minh nên làm, thậm chí có thể nhận được cơ duyên, cũng phải cực kỳ cảm ơn và bái phục, không dám sinh ra những ý tưởng khác.
Nhưng khóe miệng của mọi người vẫn run rẩy.
“Thật sự là làm việc công bằng sao?”
Mọi người nhìn nữ nhân có vết bớt xấu xí này khi nãy còn vô cùng sợ hãi cúi đầu nhận lỗi.
Nếu thật sự là làm việc công bằng, sẽ không cố ý nói lời châm chọc, dẫn dụ Thiên Nhân động thủ, nghĩ muốn trả thù. Với lại, với tính cách của Thiên Nhân, nếu biết được hậu quả của việc động thủ, chắc chắn sẽ nhẫn, không xúc động đến vậy.
Có điều, quả thực là làm việc công bằng.
Sắc mặt mọi người trở nên ngưng trọng, làm người không chỉ nên nhìn mặt, chỉ có thể nói là Thiên Nhân kia quá ngu ngốc, sống một cuộc sống cao quý, từ nhỏ đã cao cao tại thượng, đương nhiên không chơi lại nữ nhân có khuôn mặt xấu xí, từ nhỏ đã bị người kỳ thị đánh đuổi.
Nhìn qua đã thấy không tầm thường rồi, nếu không thì tuyệt đối sẽ không lên được vị trí này.
-----