Tuy rằng quỷ hồn không cần ngủ nghỉ, nhưng tinh thần lực và hồn thể vẫn bị tiêu hao như cũ, đội ngũ xếp hàng này thật sự quá kinh người, đông nghịt, nhốn nháo.
“Vị tiếp theo!”
Dưới bầu trời đen kịt.
Ở một đầu Cầu Nại Hà, Thượng Quan Man ngồi trên ghế, tay cầm sổ sinh tử, giống như một người nhân viên đang ngồi làm việc, không ngừng tiếp khách, nội tâm nàng càng ngày càng cảm thấy bội phục, lượng công việc khổng lồ như này, mà vị Bệ Hạ thần bí chưởng quản Luân Hồi Điện kia, lại có thể thủ vững hết ngày này đến ngày khác, nghị lực này, quá khó để tưởng tượng nổi…Với lại, nàng không biết rằng, bình thường là do phân thân của Hứa Chỉ làm việc, không hề có cảm tình, chỉ máy móc xét duyệt.
Một ngày,
Hai ngày,
Thượng Quan Man nhìn dòng người dày đặc, trên con đường Hoàng Tuyền là đội ngũ xếp hàng dài đằng đẵng không thấy được điểm cuối, trong lòng nàng xuất hiện một tia tuyệt vọng chết lặng, lượng công việc như thế này là thứ mà một người bình thường rất khó để tưởng tượng được, nàng đã làm việc không ngừng nghỉ trong suốt năm mươi mấy tiếng.
Năm ngày,...
Mười ngày,...
…
Lại, lại kiên trì thêm một chút nữa.
Trong con ngươi của nàng xuất hiện hình bóng mông lung ở trong ánh sáng kia, ơn tri ngộ, đây là cơ duyên lớn nhất trong cuộc đời nàng, ngay cả Thiên Nhân kia cũng ghen tỵ với nàng, chẳng lẽ bản thân lại cô phụ ân tình này sao?
“Không có cơ duyên gì tự nhiên mà đến.”
Nàng gian nan mấp máy miệng, giữ vững niềm tin.
“Một người cuối cùng.”
Nửa tháng sau, Thượng Quan Man nhìn người cuối cùng trong đội ngũ xếp hàng, chính nàng cũng không biết làm sao mình có thể kiên trì đến giờ. Cảm giác cơ thể lập tức thả lỏng, giống như sẽ sụp đổ bất cứ lúc nào, hồn thể yếu ớt không chịu nổi, mông mông lung lung, sắp ngất đi.
“Đây là khảo nghiệm của ta sao? Làm ta nhớ tới năm mình 8 tuổi, đói bụng suốt ba ngày ba đêm ở trong trận mưa to, khoảnh khắc ta cho rằng mình sẽ chết.”
Nàng trầm mặc một hồi, bắt đầu gắng gượng nâng cơ thể mệt mỏi, đi từng bước từng bước trên con đường tối đen, đầu gục xuống, như thể nhắm mắt lại một cái sẽ lập tức hôn mê, cứng rắn chống đỡ cơ thể, đi vào trong đại điện, đóng cửa lại.
Vầng sáng bao phủ vị tồn tại kia tản ra, đằng sau đó là một khuôn mặt hoàn mỹ không tỳ vết, yên lặng ngồi ở trên Thần tọa, lật trang sách màu đen trên tay.
Thượng Quan Man thử há miệng, vẫn chưa biết nên xưng hô như thế nào, suy nghĩ một chút, vẫn chậm rãi quỳ xuống, cung kính nói, “Tham kiến Bệ Hạ…”
Hứa Chỉ giật mình, cảm thán ý chí nghị lực của nữ nhân này thực đáng sợ, khép sách lại, cười nói, “Đứng lên đi, sau này, tới gặp ta trong những ngày bình thường, thì không cần làm loại đại lễ này, cứ tự nhiên là được.”
Không ngờ rằng vị tồn tại này lại gần gũi tới vậy, đây chính là tồn tại khống chế luân hồi của một thế giới, tương phản quá lớn, nhưng lại khiến cho trong lòng Thượng Quan Man xuất hiện một tia cảm động, chậm rãi cúi đầu nói: “Vâng.”
“Địa Phủ của hiện tại, ngươi thấy thế nào?”
Hứa Chỉ đột nhiên hỏi.
Thượng Quan Man suy nghĩ một chút, sắc mặt tái nhợt, sắp xếp lại suy nghĩ, nghiêm túc trả lời,
“Có rất nhiều vấn đề, vấn đề lớn nhất chính là, quá chật chội, không đủ nhân lực.”
“Ít người, quả thực là vấn đề lớn nhất của Địa Phủ, sau này, trong lúc rảnh rỗi, ngươi có thể xem xét trong sổ sinh tử, tìm kiếm ra một vài người thích hợp ở trong dòng người đi đầu thai, chia sẻ áp lực, lần lượt là phán quan, Hắc Bạch Vô Thường, Ngưu Đầu Mã Diện…”
Hứa Chỉ giải thích một chút, xong liền thuận lợi gác tay làm một ông chủ, để nàng tự đi kiếm người.
Chuyện ở Địa Phủ hoàn thiện như thế nào, phải để bọn họ tự mình quyết định, dân bản xứ tự xoay chuyển thế giới. Còn Hứa Chỉ thì ngựa quen đường cũ mà phủi tay làm một ông chủ, đây cũng không phải là lần đầu tiên.
Tuy rằng… Đây là một thế giới Game Online!
Người chơi bắt đầu trải nghiệm thử thứ hoàn toàn mới.
Lúc này, sắc mặt Thượng Quan Man vẫn tái nhợt như cũ, lại còn phải chăm chú nghe quy tắc luân hồi, không ngừng sắp xếp lại suy nghĩ.
Hứa Chỉ thấy nàng nghe vô cùng nhập tâm, bắt đầu dùng tinh thần lực ôn hòa tiến vào trong linh hồn của nàng, lại không ngừng giải thích một số việc. Chỉ mới có một thời gian ngắn trôi qua thôi, mà bên ngoại lại xuất hiện một hàng dài vô số oan hồn mới toanh đang chờ đi đầu thai.
“Phải đi xử lý sao?”
Sắc mặt Thượng Quan Man lập tức tái nhợt.
“Không cần, để mấy cô hồn dã quỷ này bay lượn một hồi đi.”
Hứa Chỉ cười nói.
“Vâng.”
Sắc mặt của Thượng Quan Man vẫn không thay đổi, nội tâm giật mình một cái, vị tồn tại này có hơi hờ hững thì phải, những vong linh đã chết ngoài kia đều hận không thể đầu thai ngay giây tiếp theo, nhưng vị này lại làm như không thấy, tỏ vẻ những du hồn này chỉ đang lo lắng suông mà thôi.
“Đúng rồi, dung mạo của ngươi có cần sửa lại không?”
Hứa Chỉ hỏi.
Thượng Quan Man cũng không lập tức mở miệng trả lời, mà là trầm mặc.
Hai má xinh đẹp là hy vọng của tất cả các cô gái, từ nhỏ trên mặt đã có vết bớt đỏ sậm xấu xí dữ tợn, nhưng tổng quan gương mặt lại cực kỳ đẹp, khuôn mặt trái xoan, dùng khăn che mặt lại cũng là một tuyệt thế mỹ nhân.
Hiện tại, mình chỉ cần trả lời một tiếng, thì vết bớt trên mặt sẽ triệt để biến mất, hoàn toàn trở thành vị mỹ nhân tuyệt thế đứng đầu bảng thanh lâu kia, biến người kia thành chính mình…
Thượng Quan Man hít một hơi thật sâu, lại mở miệng nói,
“Ta cảm thấy dung mạo hiện tại rất tốt, Bệ Hạ! Ta từng mở thanh lâu, biết rõ rằng mỹ nhân lớn lên xinh đẹp chỉ có thể chào khách uống rượu, bây giờ, tuy rằng nhìn qua thì không khác gì, cũng là tiếp khách uống canh, nhưng hoàn toàn khác biệt…Nếu như để mỹ nhân như thế tọa trấn Địa Phủ, ngồi bên cạnh Cầu Nại Hà, chắc chắn sẽ không thể uy hiếp được những loại vong hồn lưu mạnh ngoài kia!”
“Cho nên, ta cảm thấy…”
Đôi mắt nàng lóe lên, lại có hơi khiếp sợ, nhìn vị tồn tại ở nơi cao kia.
“Nói tiếp.”
Đôi mắt Hứa Chỉ thản nhiên nói.
Thượng Quan Man triệt để yên tâm, chậm rãi nói, vô cùng tự tin,
“Ta kiến thức không cao, chỉ là một người từng lăn lộn ở tầng dưới chót, những tay chân của thế lực ở trấn này, đều là lưng hùm vai gấu, dữ tợn hung hãn, dù sao đi nữa thì ấn tượng đầu tiên của mọi người chính là bề ngoài vô cùng hung hãn, như vậy mới có thể trấn trụ được người khác! Mà ở Địa Phủ, phải đối mặt với đủ loại vong hồn khác nhau, ta càng nên có hình tượng của một ác quỷ hung ác! Tàn bạo! Xảo trá! Hỉ nộ vô thường! Mới có thể gây cho người khác ấn tượng là không thể trêu trọc, thậm chí, ta hy vọng Bệ Hạ, hãy làm cho ta trở nên xấu hơn nữa…”
“Ngươi không muốn đẹp lên, mà muốn xấu đi? Lý do không tồi…Như ngươi mong muốn.”
Hứa Chỉ nhàn nhạt trả lời.
Giây tiếp theo.
Thượng Quan Man ở dưới Luân Hồi Điện, lưng dần dần còng xuống, làn da đen đúa, biến thành một bà già 60 70 tuổi.
Vốn dĩ, Thượng Quan Man đã có một khuôn mặt cực kỳ xấu xí dữ tợn, nhưng dáng người lại cực kỳ hấp dẫn, bây giờ bị teo tóp lại, biến dạng, khuôn mặt đầy những nếp nhăn, có loại khí chất khiến người ta sợ hãi.
-----