Người xung quanh căng thẳng. Rất nhiều người thuộc đảng hâm mộ bảy nữ vu tức giận nghiến răng.
"Tiểu thư Elizabeth đáng thương, cả các cô nương khả ái khác, vậy mà đã sắp phải chết sao?"
"Kết cục này là sao?"
"Chờ đã, lên trời gặp Thần, chẳng lẽ Grantham vì tuổi thọ của bảy nữ vu nên muốn lên trời tìm chỗ chúng Thần, gặp mặt chúng Thần, tìm kiếm biện pháp kéo dài tuổi thọ..."
"Sao có thể có chuyện đó!"
"Grantham quá si tình..."
...
Người người cấp tốc bàn tán khiến Trương Kiêu cũng bắt đầu sốt ruột. Hắn ta chưa thành công, nhưng Luyện Kim Đại Đế đã thành công mà lại không thu hoạch được thiện quả. Chẳng lẽ thật sự phải nhận lấy kết cục bi ai sao?
"Không có thiện báo, nhân sinh đều đau khổ?"
Hắn ta hít sâu một hơi, cuối cùng vẫn bị câu chuyện làm xúc động.
Tình tiết phía sau dù sao cũng khiến người ta quá khó chịu. Hắn ta đã vài lần do dự, nhìn xung quanh dừng lại, tiếp tục cố gắng chuyển gạch. "Thôi, lại chuyển thêm một buổi chiều, đến tối lại có một chương, xem xong rồi đi."
Sau mấy ngày.
"Người anh em, trình độ chuyển gạch của ta không bằng ngươi." Một vị Thiên nhân lực bất tòng tâm. Gã đã bị thuyết phục. Vốn gã là một Thiên nhân cao quý, lại với thiên phú bản thân, dù làm loại công việc thấp hèn này thì cũng sẽ cực kỳ chói mắt mới phải, thật không ngờ còn có kỳ nhân như thế.
...
Mấy tháng sau.
"Dường như ta đã từng tới nơi này."
Lý Tam Sinh mờ mịt nhìn xung quanh.
"Chỉ có điều, trong ký ức của ta dường như có dòng người dài dằng dặc, Hoàng Tuyền Lộ không nhìn thấy điểm cuối, vậy mà bây giờ thưa thớt đến độ chẳng có ai xếp hàng..."
Hắn cảm thấy khó hiểu.
Mảnh vỡ ký ức rất ít, nhưng chưa từng sai lầm.
Chẳng lẽ có biến hóa gì đó?
Hắn quay đầu lại, thấy ở phía xa có một tòa thành lớn màu đen vô cùng tráng lệ và rộng lớn đang kiến thiết.
Những tảng đá vuông to lớn màu đen chồng chất lên thành lâu đài hùng vĩ, to lớn. Trên cao, có những sinh linh hình thù kỳ dị ngồi trên những tảng đá đang cầm một tờ giấy đọc say sưa ngon lành.
"Bọn họ là đang làm gì thế? Thật kỳ quái. Có điều Hoàng Tuyền Lộ còn dài, không ai xếp hàng, ta lại có thể mau chóng tới Cầu Nại Hà."
"Chờ đã, tại sao ta lại nói Cầu Nại Hà?"
Hắn nghi hoặc.
Đi thẳng tới Cầu Nại Hà, nhưng nơi này vẫn thưa thớt bóng người. Hắn đứng trước Tam Sinh Thạch, bắt đầu xem kiếp trước kiếp này của mình.
"Thì ra ta... là ta."
Sau khi đến, hắn mới hiểu rõ.
Kiếp này, tư chất của hắn vẫn kém cỏi như trước, đã trải qua chiến loạn Kiêu quốc. Phóng mắt nhìn toàn bộ dòng lịch sử dài đằng đẵng của Nhân Gian đạo, sự kiện này cũng có thể xem là một sự kiện lớn siêu cấp, là một thời đại đen tối. Vị Thiên Đế kiêu hùng đầu tiên trong lịch sử Nhân Gian đạo, Đao Thần Trương Kiêu, gây sự với Thiên nhân. Kẻ đó có tài năng rực rỡ, nhưng cuối cùng vẫn chết.
Thiên phú của hắn cực tệ, có thể là di dân may mắn sống sót trốn khỏi Kiêu quốc cũng do thông minh từ nhỏ, dựa vào buôn bán, trí khôn đã đặt xuống một sản nghiệp không nhỏ. Vốn hắn nên kết hôn sinh con, nhưng lòng hắn mơ hồ có một chút mảnh vụn ký ức đang ràng buộc hắn, làm hắn cấp bách muốn đi tìm người nào đó.
Cho nên, sau khi sự nghiệp thành công, hắn từ bỏ vinh hoa phú quý, dùng hết gia tài đi tìm ròng rã cả một kiếp.
Cuối cùng, vào thời điểm hắn đã tuổi già đi ngang qua một thôn trang, nội tâm hắn bỗng có một sự ràng buộc không tên. Hắn đi vào thôn, nhìn thấy một cô bé điên hơn mười tuổi.
Nước mắt của hắn không kìm nén được chảy ra, nghẹn ngào khóc. Hắn biết đây chính là người mà mình muốn tìm.
Có người nói, cha mẹ của cô bé điên kia cũng là di dân Kiêu quốc, chạy đi trong lúc đang mang thai. Đứa bé lúc sinh ra bị đập vào đầu nên mắc chứng si ngốc, ngơ ngác. Hắn nuôi cô bé gần nửa đời vẫn không thấy có thần trí, đành tạ thế vì bệnh lúc chín mươi bảy tuổi, đến nơi này.
"Ta khổ sở chờ đợi mấy kiếp, cuối cùng vẫn không thể ở cùng nhau..." Hắn lau nước mắt, nhìn Mạnh Bà, lúc này đã không phải là sự tồn tại thần bí Luân Hồi ngày xưa.
Ngàn năm ngoái đầu nhìn lại, mấy kiếp khổ sở chờ đợi, tình duyên giữa dòng luân hồi, bắt từ si, không bao giờ kết thúc.
"Một kiếp sai, kiếp kiếp sai..." Hắn vô cùng cay đắng. Đan xen giữa luân hồi, đầu thai chuyển thế, cuối cùng vẫn không thể gặp cùng một thời.
Bỗng nhiên, Mạnh Bà đặt quyển sách kỳ quái xuống, ngẩng đầu lên nói.
"19476, ta đã nghe nói về ngươi. Kiếp sau của ngươi, Nhân Gian Đạo."
Lý Tam Sinh trầm mặc.
"Ta có thể chờ một chút hay không?"
"Việc gì?" Mạnh Bà hỏi.
"Chờ nàng chết, chờ gặp cùng thời điểm, cùng đi đầu thai." Hắn hít sâu một hơi.
Mạnh Bà nở nụ cười.
"Ngươi có biết, giống như ngươi, hầu như đều vô dụng. Dù tương đồng tuổi tác, bởi vì không hẳn đã nhớ tới nàng nên không chắc đã tìm được nàng, vẫn chỉ bỏ qua nhau giữa biển người. Còn có thể vì chờ đợi mà ngươi sẽ lãng phí nhiều thời gian đầu thai, cái được không bù nổi cái mất."
Lý Tam Sinh kiên định nói:
"Ta phải đợi nàng... Nếu ai chết tuổi chín bảy, trên cầu Nại Hà hãy đợi ba năm!"
Mạnh Bà mỉm cười.
Ba năm trên Cầu Nại Hà tương đương ba mươi năm trên Nhân Gian Đạo, thời gian có lẽ đủ.
Lý Tam Sinh vẫn rời Cầu Nại Hà, đi lung tung không có mục đích.
...
...
Ở phía khác, tại vị trí xây Phong Đô Thành, một vị đốc công đang cố gắng làm việc. Từ xa vang tới tiếng nói:
"Có nghe nói không? Bên Cầu Nại Hà, người để lại câu thơ đã xuất hiện rồi!"
"Đúng đấy, thực sự là một người si tình. Nếu ai chết tuổi chín bảy, trên cầu Nại Hà hãy đợi ba năm... Lại một vần thơ mới!"
Trương Kiêu nhất thời trợn mắt, đầu óc ùng một cái trống không.
Giờ phút này hắn ta mới phát hiện mình đã quên mất việc theo dõi người giáng lâm Hoàng Tuyền Lộ, thật không ngờ mình đã bỏ lỡ mất. Đối phương hẳn là đã đi rồi, đã tiến vào Luân Hồi. Hắn ta cực kỳ hối hận.
"Đáng ghét!" Hắn mới chợt nhớ tới sứ mệnh gánh vách hưng suy của cả Nhân Gian đạo, lòng vô cùng đau đớn. "Ta tội đáng muôn chết. Đáng chết! Vận mệnh của Nhân Gian đạo gánh trên lưng ta, nhưng 《 Luyện Kim Đại Đế thực lục 》 làm hại ta!"
Chợt, từ phía xa có tiếng kêu:
"Danh nhân đến rồi!"
Trương Kiêu cả kinh, vẫn chưa đi? Hắn ta cấp tốc chạy tới.
Lý Tam Sinh cũng rất giật mình, mặt dại ra nhìn người rất giống kiêu hùng Trương Kiêu. Hùng chủ một kiếp bây giờ giống một tên lao công đầy vẻ quê mùa. Hắn thầm nói:
"Người này có phần giống vị bá chủ nghịch thiên đầy can đảm kia."
"Vị huynh đệ kia, lại đây một chuyến." Trương Kiêu đã nhớ ra chuyện chính.
Tiếp theo, Lý Tam Sinh cảm giác thế giới quan của mình bị xông phá. Thực sự là Trương Kiêu hùng chủ trong truyền thuyết, đã xảy ra nhiều chuyện khúc chiết như vậy nơi Địa Phủ. Điều càng khiếp sợ hơn là, vị Đại Đế đầu tiên của Nhân Gian đạo này không ngờ lại muốn cầu cạnh mình!
"Ta không được." Lý Tam Sinh vội vàng lắc đầu, biết năng lực của mình.
"Nhưng chỉ ngươi mới có thể miễn cưỡng nhớ tới nơi này, có trí nhớ kiếp trước." Trương Kiêu chỉ nhìn Lý Tam Sinh. "Đồng thời, ta còn có một kế hoạch. Nếu thiên phú của ngươi không tốt, ta có thể huấn luyện ngươi ở đây. Tuy không biết kiếp sau ngươi nhớ được bao nhiêu, nhưng dù sao cũng sẽ hóa thành bản năng."
Lý Tam Sinh do dự.
-----