"Đây chính là cuộc đời của một vị đại năng, tiêu sái biết bao! Nhưng cô độc biết bao! Đặc biệt... Bất tín giang hồ thôi nhân lão, hoàng đồ tiếu đàm trục trần lãng." Có người lớn tuổi thì thào câu thơ. Một nhân vật sinh động xuất hiện trong lòng mọi người. Nhiều người bên cạnh game thùng cũng cộng hưởng cảm xúc. Giống như có thứ gì đâm mạnh vào nội tâm, khiến viền mắt ông lão dần có dòng nước dâng lên, tâm trạng cực kỳ phức tạp.
Đúng, những cường giả như họ cùng tới đây, có ai không phải đối mặt với cuộc khó khăn khi cha mẹ chết già, bằng hữu rời xa, người yêu đau khổ mất đi? Đây là con đường tất phải qua. Mỗi cường giả tất nhiên cô độc.
Nhân sinh ngắn ngủi khổ đau khó chịu nổi, chẳng phải buồn lắm thay?
...
Trong gian cách đấu, từng chiếc máy thùng hiện lên những nhân vật tiên phong đạo cốt khiến dòng người qua lại không ngớt kinh ngạc thốt tiếng, nghiễm nhiên thành cảnh rầm rộ vô cùng.
Trên một chiếc máy thùng nào đó gây ra oanh động khắp vùng. Bởi vì, bên này có người chọn ra một tồn tại vô thượng, lời nói thật kinh người, giống như ẩn chứa bí ẩn thiên địa viễn cổ.
"Mọi người mau nhìn bên này, bài thơ cuộc đời này ẩn chứa bí ẩn kinh thiên!" Không tới mười giây đã có người hô to khiến người xung quanh quay lại, hiếu kỳ. Dù sao Cánh cửa Địa Ngục mới khai trương, có thể nhìn thấy càng nhiều tồn tại viễn cổ bị Địa Phủ trấn áp hơn, tất nhiên rất hưng phấn.
Tàn Lâm Chủ.
Trước cửa sổ thủy tinh, một nam tử nhanh chân đi ra, lạnh lùng nói:
Danh kiếm cũng hỏng, anh hùng còn đâu, phồn hoa khi nào đổi thay?
Nghĩ hưng suy, khổ vì nhớ;
Đông gia thế khởi Tây gia bại, thế thời đổi thay như mây ngàn.
Thành, là thiên địa thương; bại, cũng thiên địa thương.
...
"Chuyện này...?"
Vốn họ có chuẩn bị mới tới, lòng đã sẵn sàng, thế nhưng lúc này vẫn hơi chấn động. Chỉ một câu ngắn ngủi "Danh kiếm cũng hỏng, anh hùng còn đâu, phồn hoa khi nào đổi thay?" đã tố hết nỗi khổ tâm. Giống như trong thời đại đó, họ đồng thời phải đối mặt với một đại địch kinh thiên. Kỷ nguyên đen tối khiến hắn cùng những hào kiệt đương đại việc nghĩa chẳng từ nan?
Phía sau lại có ý gì?
"Thành, là thiên địa thương; bại, cũng thiên địa thương." Câu cuối cùng khiến người ta có cảm giác sợ hãi, cuối cùng có ý gì? Làm sao lại đầu voi đuôi chuột? Thời đại trước cuối cùng đã xảy ra chuyện gì?
Mọi người bỗng thấy sợ hãi, sợ giống như Trương Kiêu, liên tưởng đến rất nhiều thứ sâu xa.
Họ bây giờ đang nhận mệnh xây dựng Địa Phủ, rất nhiều việc chờ hoàn thành. Ngay cả Mạnh Bà, Hắc Bạch Vô Thường đều phải chiêu mộ lại. Vậy Địa Phủ trước kia vì sao tan vỡ, vì sao cần xây dựng lại?
Nhân viên Địa Phủ trước kia đi đâu? Chẳng lẽ chết rồi?
"Cảm giác những vị tồn tại này đều có thể cắt ngang thế kỷ, tuyệt đại phương hoa!"
"Vì sao bị trấn áp nơi này?"
"Họ quá thảm. Mỗi vị đều đã từng độc đoán thế gian, nhưng hiện tại rơi vào kết cục như thế. Mặc cho mỗi người chết đi ngang Luân Hồi có thể vây quanh nhìn ngó, thậm chí bỏ tiền là có thể điều khiển họ chiến đấu!"
"Ai, đường đường sự tồn tại tuyệt thế nhưng bị giày vò ở sâu trong Địa Ngục! Vĩnh viễn bị trấn áp, còn phải dùng phương thức này tàn phá thân thể, nội tâm của họ!"
Mọi người ồn ào bàn tán, không khí rất nhiệt liệt. Rất nhiều người có vẻ phát hoảng.
Người người nhốn nháo, bàn luận xôn xao. Số lượng cường giả ở đây vốn đã rất nhiều, nhưng giống nhủ cảnh tượng phố xá sầm uất, ầm ĩ liên hồi.
Đây là tình thế rất khủng bố khiến người ta tưởng tượng viển vông.
Lúc này, những người chơi thậm chí vì tập hợp trí tưởng tượng của mọi người mà đưa ra quy tắc: Một chiếc game thùng chơi nhân vật này, máy game thùng khác sẽ không thể sử dụng cùng nhân vật. Như vậy càng làm vững chắc suy đoán của mọi người.
Ở chỗ khác, trước một chiếc game thùng, một người thanh niên ngồi tại chỗ, mắt trừng lên.
"Tố Hoàn Chân, quả thực không thể nào tưởng tượng được! Người này độc đoán cả một thời thịnh thế viễn cổ... Bán thần Bán Thánh là bán tiên, toàn nho toàn đạo là toàn hiền. Trong đầu tàng trữ vạn quyển sách, trong tay văn võ nửa bầu trời... Tất nhiên phải là một vị trí giả của thế gian, vượt xa những người khác!"
Người khác lập tức quây xung quanh, nghe bài thơ, tinh thế thưởng thức. Nhân vật này tuyệt đối mạnh hơn người khác một chút, thật là khoáng cổ tuyệt thế.
"Vị thần cổ đại này ứng với tiền bối Súc Sinh Đạo chúng ta! Đáng tiếc cũng bị trấn áp... Để mặc cho đám người yếu đã chết, sắp đầu thai chúng ta vây xem? Nếu là trước kia, chỉ sợ một cái tát cũng đập chết hết chúng ta, không nên chịu sự nhục nhã như này?"
Bên cạnh, một gã tai khỉ miệng nhọn thuộc Súc Sinh Đạo nói, vẻ uy nghiêm trang trọng.
Súc Sinh Đạo hầu như toàn loài yêu, chim chóc cá trùng, linh trí không cao, gần như thú hoang. Đạo này cực kỳ kính nể trí giả.
"Nói hươu nói vượn!" Một vị tráng hán khác thổi râu mép, trừng mắt mắng: "Vị viễn cổ đại năng bị trấn áp dưới sâu trong Địa Ngục này rõ ràng là tòn tại thuộc Nhân Gian Đạo chúng ta. Nhân Gian Đạo có bao nhiêu trí giả, hạng người đọc đủ thi thư nhiều biết bao?"
Mạnh Bà núp trong tối, mặt hiện dấu hỏi chấm. Thế này... bắt đầu nhận tổ tông à? Bà nhìn những người vây quanh game thùng kia, từng người bị nhân vật trong game gây sửng sốt. Bà bị những cảnh tượng kia mang tới chấn động quá lớn. Vốn Mạnh Bà cũng tự nhận là tay già đời, bằng không làm sao lại mở thanh lâu làm dao động cả một đống nam nhân háo sắc khiến họ đưa tiền tới cửa? Nhưng lúc này thế giới quan của bà bị lật đổ hoàn toàn.
Lừa đảo.
Tất cả đều là lừa đảo.
Mạnh Bà đen mặt, không nhịn được chửi: Thiên nhân nào tung tin đồn A Tu La Đạo toàn thiết huyết ngạnh hán, thà chết chứ không chịu khuất phục? Lại còn bảo Đế Thính đi tìm hiểu, truyền tin đồn tới Địa Phủ, để mình và Hắc Bạch Vô Thường nghe được từ chỗ Đế Thính?
Đám A Tu La Đạo này rõ ràng là một đám thương nhân nham hiểm, giả dối! Một đám không lợi không làm, toàn là láo toét!
Đương nhiên, nội tâm nàng cũng nổi lên câu nói, những nhân vật này đều sinh động như thế, liệu có thực sự tồn tại? Cũng không thể bịa đặt mãi. Trước kia hệ thống luyện kim trong 《Luyện Kim Đại Đế thực lục》 thực sự có khả năng thực hiện, cực kỳ kín kẽ, khiến người ta hoài nghi là thực sự xảy ra... Chẳng lẽ, những nhân vật tuyệt thế thông thiên trước mắt cũng từng thực sự tồn tại?
...
Thượng Quan nổi gân xanh trên trán. Tên A Tu La Đạo trước mắt thật có phần quỷ bí khó lường, thật quá quỷ dị. Y chỉ có thể tiếp tục núp trong tối xem xét. Dù sao lần này cũng là thịnh thế hùng vĩ khắp Địa Phủ. Gian cách đấu chứa đầy ắp người, y không thể không ngầm quan sát, tránh tình huống bất ngờ xảy ra.
Lúc này, trước một chiếc game thùng khác có một ông già ngồi chơi, có vô số người vây xem.
"Kẻ Đồ Sát? Người này quá bá đạo!"
Ông lão tóc trắng xóa nhìn thấy nhân vật trên màn hình lập tức có biểu hiện rất phóng đại: Mắt trợn trừng, nhãn cầu lồi ra như Quan Vũ, hô to một tiếng:
"Sống cũng giết, chết cũng giết, ta giết hết! Không ai không giết! Người này... quả thực không thể tưởng tượng nổi!"
Ông lão này tại sao lại nói phóng đại như vậy?
Vừa kêu to một tiếng, mọi người lập tức hiếu kỳ quây xung quanh.
-----