Họ vừa nhìn sang đã biết vì sao ông lão kích động như vậy. Người kia tuy bá đạo thích giết chóc, nhưng điều khiến người ta giật mình thật sự là ở bài thơ về cuộc đời hắn: "Sống cũng giết, chết cũng giết, không ai không giết!", đó không phải ám chỉ Địa Phủ sao?
Ngay cả người chết cũng giết?
Mọi người dường như cảm thấy, đi theo bài thơ về cuộc đời của những vị nhân vật vĩ đại này, mỗi cuộc đời rực rỡ của họ, đều chứa nghìn vạn quan chệ chỉ thẳng về cùng một sự kiện, bù đắp lẫn nhau, không ngừng thúc đẩy nội dung kịch bản và chân tướng.
Chẳng lẽ, ở thời đại thần thoại xa xôi, những nhân vật khủng bố này đụng phải kẻ địch là… Địa Phủ?
Tất cả nổi da gà khắp người. Thật đáng sợ! Nếu điều đó là thật, vậy thì đó chính là sự tích kinh thiên trong quá khứ của Lục Đạo Luân Hồi! Những người đời sau là họ suốt mấy trăm năm qua đều chỉ là một quãng thời gian phát triển ngắn ngủi mà thôi.
Lục Đạo Luân Hồi đã từng xảy ra biến cố kinh thiên khó có thể tưởng tượng.
Mà đó cũng là nguyên nhân một đám Thần cổ đại khủng bố bị trấn áp tại nơi sâu trong Địa Ngục.
Còn bên cạnh, trước một chiếc game thùng bí ẩn có vô số Thiên nhân tụ tập tại đây.
"Khí Thiên Đế, lại có người này?"
Họ không giống những người khác, không kêu la lớn khi tuyển chọn nhân vật, cũng không có điểm đặc dị dẫn tới sự chú ý của người khác, mà vì những Thiên nhân đang thì thầm giao lưu với nhau. Bởi vì, từ bài thơ và tục danh của nhân vật này, người ta thực sự liên tưởng triền miên.
Trong mắt họ, nhân vật này rất quỷ dị.
Người này có quan hệ gì với Thiên nhân viễn cổ hay không?
Đã từng là bá chủ hệ Thiên nhân chúng ta sao? Thống trị Thiên giới viễn cổ to lớn, rồi bỏ trời mà đi? Sau đó một mình tấn công Địa Phủ, đánh vào Lục Đạo Luân Hồi. Chẳng lẽ là muốn trừ đi họ tên trong Sinh Tử bộ?
Hắn muốn vượt qua vạn vật, không còn chịu khổ trong luân hồi?
Thiên Nhân đạo thời viễn cổ, thời đại thần thoại không biết từ bao nhiêu năm trước cuối cùng đã xảy ra chuyện gì?
Mấy Thiên nhân cực kỳ cao quý liếc nhìn nhau, nét mặt tái nhợt vì sợ hãi.
Không ngờ có thể nhìn thấy việc đáng sợ như thế tại Địa Phủ! Nếu như bẩm báo với Vân Đế của Thiên Nhân Đạo, vậy toàn bộ Thiên Nhân Đạo sẽ dậy lên sóng to gió lớn kinh thiên động địa chăng? Chỉ là, đáng tiếc, họ đã chết, không thể báo cho người sống bên ngoài. Tương lai, họ vẫn phải uống canh Mạnh Bà để quên đi tất cả.
"Thực sự đáng trách!"
Các Thiên nhân liếc nhau, cắn răng nói:
"Địa Phủ cho chúng ta biết được kiếp trước kiếp này, nhưng không thể mang đi. Trước mắt cũng vậy, chúng ta biết được kỳ văn thượng cổ cùng với vị tiền bối kinh thiên địa khiếp quỷ thần này!"
Họ bắt đầu phụng vị Khí Thiên Đế kia làm thần tượng, là tổ tiên viễn cổ, sùng bái cực kỳ. Đã sống một đời làm Thiên nhân, dù tương lai phải đầu thai đi sáu đạo khác, nhưng chung quy họ vẫn có lòng vinh quang và trung thành mãnh liệt của Thiên nhân.
Xem cách cục bài thơ, Khí Thiên Đế hẳn phải là một vị hùng mạnh nhất trong tất cả cường giả, thậm chí là thủ lĩnh! Thật không hổ danh là Thiên nhân, dù ở thời đại viễn cổ cũng do Thiên Nhân đạo chúng ta thống trị thiên hạ.
Trong tâm bọn họ có một chút cảm xúc ngạo nghễ. Đây chính là Thiên nhân chúng ta.
Nhất thời, có Thiên nhân chợt để ý, dường như nghĩ ra điều gì, lập tức kinh ngạc nói:
"Thiên nhân viễn cổ bực này không hẳn đã có thể nhốt được hắn chứ? Thậm chí hoàn toàn trở thành con rối bị giật dây?"
"Rất có thể!"
Mọi người liếc nhau, lòng ôm chút hi vọng. Họ vội vã gọi các Thiên nhân vây quanh chiếc máy game thùng lại, tránh ánh mắt người khác. Khi đã xác nhận không có ai quan tâm đến bên này, một vị Thiên nhân vội vã nằm nhoài trước màn hình thủy tinh của máy thùng, nhìn Khí Thiên Đế bên trong:
"Tiền bối! Ngài không cần giả bộ, bên ngoài đã không còn ai kiểm tra nơi này. Chúng ta là hậu bối Thiên nhân... Ngài, có cần trợ giúp hay không?"
Khí Thiên Đế bên trong chắp hai tay sau lưng không nhúc nhích, ngoảnh mặt làm ngơ.
"Chúng ta nên cứu ngài thế nào?"
"Ngài đáp lời đi!"
...
Họ vội vàng gõ lên "Cửa sổ thủy tinh" của game thùng.
Mồm năm miệng mười, dùng đủ thủ đoạn thăm dò mấy lần, các Thiên nhân đành từ bỏ.
"Đáng ghét! Cực hình bực này... thậm chí không thể nói chuyện với bên ngoài, vĩnh viễn bị trấn áp! Hoặc phạm phải hậu quả cực xấu nếu chạy trốn nên mới có kết quả thế này." Một vị Thiên nhân đầy cảm giác vinh quang chủng tộc đầy bi ai.
Mọi người thầm giao lưu, giằng co đôi lần, cuối cùng thương lượng ra một số kế hoạch cứu viện:
"Xem ra lực lượng của chúng ta quá nông cạn. Chúng ta chỉ đành cố sức chuyển nhiều gạch, kiếm tiền xu chơi đại nhân 'Khí Thiên Đế' để giúp ngài chuộc tội, giải trừ nghiệp lực, để ngài được đầu thai thế gian một lần nữa. Đây là chuyện duy nhất mà những hậu bối chúng ta làm được, để ngài sớm thoát ly Địa Ngục không kẽ hở này."
Chơi nhiều Khí Thiên Đế?
???
Mạnh Bà ẩn trong tối trợn mắt, ngây người như rơi vào mộng.
Phương pháp kiểu gì thế?
Nàng quả thực chẳng còn lời nào có thể thốt ra. Không phải là nàng chưa từng xem cấu tạo bên trong. Phía sau cửa sổ màn hình thủy tinh kia thực ra là những linh kiện kỳ quái, các bản kim loại khác biệt, cấu tạo cực kỳ lạ thường. Bản thân nàng cũng không hiểu nguyên lý.
...
...
Giờ phút này, cảnh tượng đầy huyên náo.
Cả phòng chiến đấu vô cùng nhộn nhịp, tiếng vang to lớn.
Từ những tồn tại cổ đại bị trấn áp này, dường như một thời đại thần thoại thời tiền sử vô cùng kinh khủng đang dần được cấu tạo thành. Mà mọi người lúc này càng ngày càng kính nể sự thần bí của Địa Phủ.
Trong lòng mọi người có một nghi vấn to lớn:
Vị bệ hạ quản lý Luân Hồi kia cuối cùng phải khủng bố cỡ nào mới có thể một mình trấn áp toàn bộ những đại năng viễn cổ đây vào Địa Ngục? Khiến bọn họ nhận hết đau khổ như thế?
Độ cao của sự tồn tại kia quả thực khó có thể tưởng tượng!
Mạnh Bà cũng không còn theo dõi, mắt không thấy tâm không phiền. Bà cô độc ngồi trên cầu Nại Hà, bắt đầu suy nghĩ về cuộc đời. Mặc dù bà biết bệ hạ sâu không lường được, nhưng trước mắt... Chẳng làm gì cả, vậy mà bỗng dưng bệ hạ chỉ nằm cũng dựng lên được danh vọng lớn lao?
Miêu Khiêu cũng nhìn xem từ xa.
Hắn đang tiến hành quay trực tuyến, cảm giác rất hài lòng. Thứ hắn muốn chính là cảnh tượng như vậy.
Kênh trực tuyến cũng nổ tung.
"Nhìn đến độ cái bụng ta cũng đau vì cười! Ta nghĩ không xong rồi, những vị đại năng này tuy rằng trâu bò thật, nhưng chúng ta đang chèn ép trí thông minh với họ!"
"Ô ha ha ha ha! Nhìn bọn họ ngơ ngác thế kia ta thật sự đầy cảm giác thành công. Ta đã nói, làm một phen này không thiệt đâu mà!"
"Đặc biệt là đám Thiên nhân gõ gõ màn hình thủy tinh như đang thăm tù, cười chết ta mất."
...
Miêu Khiêu cũng cảm thấy đại thế đã thành. Hôm nay đẩy ra hội chợ game thùng này một cái, việc xây dựng Phong Đô cơ bản không chạy đi đâu được nữa. Sau đó mọi người ở đây đều sẽ nghĩ cách chuyển gạch đổi tiền xu. Tuyên truyền bối cảnh trên game thùng rất thành công, hắn cũng đã như ngựa quen đường cũ đối với kênh trực tuyến.
"Các vị lão gia, xem hào hứng thì cho xin cái tên lửa, bấm cho cái 666!"
Hắn nhắm ngay hình ảnh toàn bộ sảnh đặt game thùng đầy người chơi, cực kỳ náo nhiệt, hắn cảm thấy đầy thành công.
Chợt lúc này, Mạnh Bà âm thầm đi tới.
-----
Chương 3:781 《Cô vợ xấu xí khó hiểu: Diêm Vương bệ hạ xin tự trọng》 chăng? Lập tức sẽ viết xong, đưa tới cho ngài ngay."
"Rất tốt, ta chờ ngươi đưa tới." Mạnh Bà khẽ mỉm cười, nụ cười nhăn nhúm rất đáng sợ. Miêu Khiêu nổi da gà toàn thân, vẫn giữ nụ cười cúi đầu.
Nhưng Mạnh bà nhìn toàn bộ sảnh một lượt, vẫn phải kinh ngạc thốt lên tiếng, nói nhỏ:
"Có điều, ta đến đây không phải vì sách. Trước mắt, cái thứ mà ngươi gọi là game thùng này cũng đã chơi xong, bệ hạ gọi ngươi qua một chuyến!"
Vị kia... Gọi mình qua?
Miêu Khiêu toát mồ hôi lạnh. Mấy ngày nay ở trong Địa Phủ, hắn không phải không biết sự tồn tại khống chế cả Lục Đạo Luân Hồi đó. Vị đó thần bí vô cùng. Bây giờ mình phải đi gặp vị NPC cao cấp nhất trong game sao?
Làm gì lại bỗng nhiên muốn gặp ta? Không phải vì mình làm bừa nên thành đùa giỡn với lịch sử Địa Phủ thời đại thần thoại, sắp phải nằm sấp rồi sao?
"Đùa lớn rồi, chẳng lẽ muốn tính sổ với ta hay sao!" Miêu Khiêu vuốt mồ hôi lạnh đang chảy ra, lén lút phát tin: "Các vị lão ca xem trực tuyến, kiếm chút quà nha, để ta lấy dũng khí quay trực tiếp cho các vị về tồn tại thần bí nhất trong truyền thuyết. Đây có thể là lần trực tuyến cuối cùng của ta đó."
Hắn đã chuẩn bị cho trường hợp xấu nhất.
"Đi theo ta." Mạnh Bà run run rẩy rẩy khom người, chậm rãi đi về phía điện Luân Hồi.
...
Thiên Nhân Đạo.
Mây trắng núi cao, thần quang rực rỡ.
Một Thiên Nhân ngồi trên thần tọa, dùng mắt quan sát phía dưới,
“Gần đây, quy tắc trật tự của thiên địa hình như có chút không đúng, người xuất hiện thiên phú trở nên rất thưa thớt, chẳng lẽ thế giới của người chết xuất hiện sự thay đổi nghiêng trời gì đó!?”
“Bệ hạ!”
Vân Trung Quân hít sâu nói,
“Đúng là như vậy, không chỉ riêng Thiên Nhân Đạo chúng ta bị vậy, mà Nhân Gian Đạo, Súc Sinh Đạo…trời đất có sự thay đổi mạnh mẽ, chúng ta nên làm gì bây giờ?
Vân Đế cũng không thể tưởng tượng nổi.
Gần đây số lượng người sinh ra ở Thiên Nhân Đạo, Súc Sinh Đạo, Thế Gian Đạo giảm đi cực nhiều, mặc cho hắn suy nghĩ như thế nào, đều không thể nghĩ ra được nguyên nhân của sự thay đổi này.
“Thiên địa đại biến, Tam Giới đại loạn, trong Địa Phủ chắc chắn có điều kỳ quái!”
“Có lẽ, có yêu nghiệt ảnh hưởng đến trật tự luân hồi? Chẳng lẽ có liên quan đến Trương Kiêu?”
“Dù sao, chúng ta đã điều tra Tam Giới, phát hiện hắn vẫn chưa chuyển thế đầu thai…Mà những Thiên Nhân của chúng ta trong những năm gần đây cũng chưa chuyển thế, không biết hiện tại trong Địa Phủ đang xảy ra chuyện gì? Cho dù Trương Kiều có âm mưu gì đi nữa, ta và tộc nhân chắc chắn cũng sẽ liều mạng ngăn cản hắn…Bất luận là như thế nào, chúng ta chỉ có thể dọn sẵn trận địa đón địch.”
Vân Đế ngồi ở trên cao, hít một hơi thật sâu, cảm thấy cực kỳ mệt mỏi, chỉ có thể bị động ứng phó với kiếp nạn này.
…
Điện Luân Hồi.
Hứa Chỉ ngồi trên long ỷ đen tuyền, nhìn tòa thành trì to lớn kia, một Phong Đô đã đủ để sánh ngang với quốc thổ của một quốc gia khổng lồ của Thế Gian Đạo.
“Tạo ra thế giới game online này, quả nhiên giống như ta nghĩ, không cần tự mình động thủ, đám người chơi sẽ tự mình làm chủ thành, an bài ổn thỏa đủ dạng kiến trúc, bọn họ có loại đam mê cực kỳ cuồng nhiệt đối với việc này…”
Ngay lúc này, tiểu thuyết đã triệt để mượn sức được người trong Địa Phủ, nhóm sinh linh không vội vàng đi đầu thai, mà tham gia vào trong kế hoạch xây dựng vĩ đại của Địa Phủ, xây dựng thành trì Phong Đô rộng lớn, khu vực đại thành đầu tiên của Địa Phủ.
Nhưng mà cũng không cần vội làm gì, chờ xây thành xong rồi tính.
Hứa Chỉ ngồi trên thần tọa, ánh mắt xa xăm, khẽ nói,
“Về việc bọn họ hoàn toàn trầm mê vào trong game online? Tiểu thuyết? Trực tiếp cho ăn một chén canh Mạnh Bà, sau đó tiến vào luân hồi, một lần nữa đầu thai là được rồi.”
Cái này có lẽ là cách xuất sắc nhất để trị việc nghiện net, dù sao mấy cái này, luyện phế thì phế thôi, lại luyện một cái nick phụ là được.
Trong lúc Hứa Chỉ đang trầm ngâm, Mạnh Bà đã đi vào trong Điện Luân Hồi, xoay người cung kính nói,
“Bệ hạ, tên sinh linh A Tu La Đạo kia đang ở ngoài cửa chờ.”
“Gọi hắn tiến vào.”
Hứa Chỉ rũ mắt xuống, ngồi thẳng dậy.
“Vâng.”
Mạnh Bà khàn khàn nói.
Chỉ trong chốc lát, Miêu Khiêu đã tiến vào.
Sắc mặt hắn có chút khẩn trương, vội vàng xoay người cúi đầu,
“Bái kiến Bệ hạ.”
Hắn nhịn không được mà dùng khóe mắt nhìn về hướng vị chưởng quản luân hồi tối cao, người kia được bao phủ trong thần quang mông lung, thấy không rõ hình dáng, chỉ mơ hồ thấy được hắn đang mặc long bào Diêm Vương màu đen, đầu đội long quan, rất có phong cách của vị Diêm Vương Địa Phủ trong thần thoại cổ đại.
Nhưng quy tắc của thế giới này là lục đạo luân hồi, không phải loại Thập Điện Diêm Vương trong Địa Phủ của thần thoại Hoa Hạ, thần tiên cao cấp chuyên môn phụ trách làm công, bị một gậy của Hầu Tử đánh, mười thì hết chín rưỡi người chạy. Trong thế giới này thì chỉ có một, nắm giữ lục đạo luân hồi, là tồn tại tối cao duy nhất.
Hứa Chỉ ngồi trên cao, nhìn cái cây đang lấm la lấm lét nhìn lén kia, nhẹ giọng nói,
“A Tu La Đạo, ngươi có biết tại sao ta lại gọi ngươi tới đây không?”
Miêu Khiêu vội vàng trả lời,
“Có lẽ là vì chuyện Phong Đô.”
Hắn mới không ngốc, đương nhiên sẽ tránh nặng tìm nhẹ, không hề đề cập tới chuyện arcade game và tiểu thuyết.
Hứa Chỉ lười quanh co với tên này, trực tiếp đi thẳng vào vấn đề,
“Cái cỗ máy kỳ dị kia của ngươi rất thú vị!”
Nội tâm Miêu Khiêu lập tức tính toán, nói rất thú vị, chắc là sẽ không mở tiết tấu khai đao, thở dài nhẹ nhõm một hơi,
“Bệ hạ, không sao cả, thần vì xây dựng Phong Đô, có thể xông pha khói lửa, không chối từ!”
“Được rồi.”
Hứa Chỉ ngồi ở trên cao, nhàn nhạt nói,
“Không cần quá gò bó, tất cả cứ theo ý ngươi mà làm, nhưng mà, những thứ ngươi tạo ra, đối với người trần sẽ có sơ hở, sớm hay muộn gì cũng sẽ bị vạch trần…Không bằng, ta giúp ngươi một chút, ngưng tụ những nhân vật trong phố cơ lại thành vật sống, một đám sinh linh thực sự bị trấn áp trong Địa Ngục.”
Đôi mắt Miêu Khiêu lập tức trợn to lên.
Má!
Không những không khởi binh vấn tội, còn muốn giúp hắn lấp lại lỗ hỏng!?
Hô hấp của hắn trở nên dồn dập hơn, cái này chẳng lẽ là phần thưởng của nhiệm vụ có cấp bậc địa ngục này ư?
Nghĩ tới việc arcade game do mình chế tạo thật sự biến thành 18 tầng địa ngục, còn muốn giúp mình làm cho những lịch sử này, trở thành lịch sự chân thật trong mắt mọi người ở Địa Phủ!
Hắn vô cùng kích động, vị này không hổ là tồn tại nắm giữ lục đạo luân hồi, tạo ra sinh mệnh, trình độ này có thể sánh ngang với Nữ Oa, tuyệt đối là một đại lão siêu cấp không biết khủng bố tới mức nào.
Nhưng mà, lúc này phòng livestream lại bùng nổ.
“Ngươi kích động cái rắm, đừng tưởng rằng đây chính là phần thưởng của nhiệm vụ, nếu như là ta, ta sẽ trực tiếp qua cầu rút ván, chứ phát phần thưởng lớn như vậy để làm cái chi? Vị Diêm Vương luân hồi này chắc chắn có vấn đề!”
-----