Người xung quanh đều sôi nổi gật đầu, vạn phần tôn trọng vị anh hùng vĩ đại của thời viễn cổ.
Dù sao hắn đã bị trấn áp ở chỗ sâu trong địa ngục, có thể mượn cơ hội này giao tiếp với bọn họ, chỉ sợ đã là một loại chấp niệm kinh thế.
Nhân vật khống chế lập tức bắt đầu chiến đấu.
Nhưng mà những nhân vật che giấu và trứng màu trong cỗ máy arcade do Hứa Chỉ thiết lập mạnh đến mức nào? Thuộc tính và độ khó của chiêu thức đều cực cao, trong nháy mắt, nhân vật arcade do nam tử khống chế đã bị đánh bại.
Vừa mới đứng lên, lại bị nhanh chóng bị đánh ngã!
Thanh máu bắt đầu nhanh chóng giảm xuống.
“Ngươi không được, để cho ta tới đi... Có lẽ, đây là bài kiểm tra thực lực của thời đại chúng ta. Nếu đánh bại vị tồn tại này, thông qua khảo nghiệm, thì thời đại chúng ta cũng sẽ có anh kiệt, có lẽ còn có cơ mật... Cho nên, quyết không thể thua!” Một vị Chuẩn Đế tu vi cực cao, khả năng chiến đấu tài tình xuất sắc, thẳng tay đẩy đối phương ra, ngồi vào máy trò chơi, sắc mặt ngưng lại.
“Tiền bối, xin chỉ giáo!”
Nhưng mà, chỉ mấy hiệp ngắn ngủn, dưới sự vây xem của mọi người, hắn bắt đầu đau khổ chống đỡ, thanh máu đã bắt đầu giảm xuống.
Sắc mặt mọi người khẽ biến. Những người ở đây đều không ai nắm chắc có thể đánh thắng đối phương, bởi vì hắn quá mạnh.
Đây là sự thay đổi trong mấy năm nay.
Lúc trước, các chiêu thức của bọn họ đều tê liệt như máy móc, hơn nữa còn ra chiêu tùy ý, rất dễ ứng đối. Nhưng lúc này đây lại dần dần phảng phất như người sống, có linh hồn, mà đối phương thậm chí còn bắt đầu dùng chiêu thức khởi đầu giả để lừa gạt, hình thành tâm lý đánh cờ. Đây giống như một cuộc đọ sức giữa hai vị tuyệt thế cao thủ, mang đến ảo giác như là chém giết với chân nhân vậy...
Hơn nữa không biết có phải là ảo giác hay không, giao thủ với bọn họ càng nhiều, linh trí mở ra càng lớn, ra chiêu càng là thiên biến vạn hóa, độ khó trong mấy năm nay cũng không ngừng tăng vọt.
“Vẫn là để ta tới đi...”
Bỗng nhiên, một giọng nói bình tĩnh âm truyền đến.
Mọi người xung quanh nhìn qua đi, trầm mặc một chút, đúng là Trương Kiêu ở phía xa.
Một số người của đạo Thế gian chua xót nói, “Trương Kiêu Thiên Đế... Ngài không nên tới.”
Tất cả mọi người đều biết Trương Kiêu muốn làm gì. Hắn muốn tiếp tục ở lại địa phủ, chờ đợi Lý Tam Sinh trở về từ kiếp sau, cho nên trước mắt hắn không thể biết chân tướng này. Bởi vì sau khi biết, tất nhiên sẽ phải uống canh, quên đi tất cả, nhảy vào trong luân hồi. Tâm huyết lớn lao của hắn đều sẽ uổng phí trong nháy mắt!
Hơn nữa, nếu như hắn uống canh, như vậy, hắn liền sẽ đầu thai đến đạo Thiên nhân.
Nháy mắt trở thành một người có chiến lực cường đại trong đạo Thiên nhân, Đao Thần Thiên Đế Trương Kiêu sẽ trở thành đối thủ của đồ đệ chính mình - Lý Tam Sinh! Hắn sẽ lại càng khó khăn hơn.
Dù sao cũng không thể cưỡng cầu đầu thai vào một đạo nào đó.
Vị Bệ Hạ kia có thể nhất thời hứng khởi sửa đổi Sổ Sinh Tử, khiến Lý Tam Sinh chuyển đầu vào Nhân Gian Đạo, mà Mạnh Bà, đương nhiên làm việc theo lẽ công bằng, sẽ không vì Trương Kiêu hắn mà làm việc tư!
Nếu đầu thai, tất nhiên sẽ đầu thai vào đạo Thiên nhân.
“Ngài... quá xúc động rồi!” Trên con đường tắt vô cùng vắng vẻ, người xung quanh… đều hít sâu một hơi, không biết nên nói cái gì. Đây cũng quá hấp tấp rồi, hơn nữa cái giả phải trả rất khó có thể tưởng tượng nổi!
Trương Kiêu lắc lắc đầu, ngồi xuống trên máy trò chơi, không thèm để ý chút nào, dũng cảm cười to nói với xung quanh, “Nếu không có tâm huyết, sợ đầu sợ đuôi, ta sao có thể lấy đao nhập đạo? Các vị, có chút nhiệt huyết và mộng tưởng của nam nhân, nó còn quan trọng hơn cả lý trí...”
“Tuyệt Vô Thần lúc trước cũng là như thế.”
Trương Kiêu bỗng nhiên lẩm bẩm, đôi mắt ảm đạm nhân cơ hội nhìn xuống, có chút hồi ức cô đơn, “Hắn đã tranh vô số lần từ thời tiền sử, là không biết tử vong sao? Hắn là ngu xuẩn trả một cái giá thật lớn để truyền lại tin tức cho chúng ta sao? Hắn vì sao còn kiên trì một cách hoang đường? Không có hắn, tâm huyết của ngươi không phải là đột phá Thần linh sao. Ta muốn phá vỡ giam cầm của luân hồi, kiên định truy tìm lý niệm và mộng tưởng của bản thân, chết không hối hận.”
“Đúng, ta là hấp tấp, ta xin lỗi Lý Tam Sinh... Nhưng ta tin tưởng Lý Tam Sinh, đối mặt với ta của kiếp sau, trở thành một Vân Đế khác, cũng có thể chiến thắng.” Hắn tràn đầy tự tin.
“Ta, ta... không muốn phụ khát vọng anh hùng.”
Đôi môi hắn run rẩy, có chút nghẹn ngào, nhìn bóng dáng trên màn hình kia. Bỗng nhiên, trong hắn bốc cháy ý chí chiến đấu hừng hực khi cầm đao của tuổi trẻ, tại đoạn thời gian ứng chiến với nhân tài của các quốc gia, khát vọng chiến một trận.
Mặc dù lúc này, hắn không còn là Quân chủ Kiêu Quốc ngọc thụ lâm phong, bá đạo oai hùng, giơ đao với Thiên nhân. Hắn đã là một lão trung niên cô đơn, là một kẻ thất bại của thời đại. Đã không còn ngọc thụ lâm phong như xưa, càng không có thần binh tùy thân Bách Huyết Đao, lúc này trong tay chỉ còn lại có một bộ bàn phím, nhưng vẫn có thể chiến một trận.
Hắn từ từ ngồi xuống, trong tay, hóa thành một đạo tàn ảnh.
Thanh âm ấn phím vang lên.
Hai thân ảnh to lớn nhanh chóng giao thủ, mỗi chiêu mỗi thức của đối thủ đều tăng thêm một ít linh tính và hoạt tính.
Đôi tay Trương Kiêu không ngừng hóa thành tàn ảnh, đôi mắt gắt gao nhìn chằm chằm vào đối thủ, hít sâu một hơi, nỉ non,
“Ta vốn tưởng rằng, nhân sinh là một con đường thẳng tắp, chưa từng nghĩ tới nó lại là một vòng tròn, tử vong luân hồi.”
Ầm vang!
Chiêu thức vô cùng tự nhiên, ánh sáng giao thoa với ngọn lửa.
Dường như trong thiên địa chỉ còn lại một màn ánh sáng như tuyết kia.
“Ta vốn tưởng rằng, Thiên Đế mới chỉ là bắt đầu, chưa từng nghĩ tới nó lại là điểm cuối cùng, vừa mới bắt đầu đã phải kết thúc.”
Phốc!
Ánh mắt Trương Kiêu ngưng lại.
Giờ phút này, hắn dường như đã hiểu rõ ý niệm của mình. Suy nghĩ của hắn rõ ràng chưa từng có, suy nghĩ cực nhanh, ứng đối chiêu thức và kỹ xảo, cơ hồ đạt đến một cảnh giới mới.
“Ta vốn tưởng rằng, thời đại là một sự khởi đầu, chưa từng nghĩ tới nó lại là một vòng tuần hoàn, chúng ta đều đang lặp lại đi tới đi lui.”
Rầm!
Trương Kiêu bỗng nhiên đứng lên.
Tuyệt Vô Thần trong màn hình kia chậm rãi ngã xuống, thanh máu đã về không.
“Trương Kiêu Thiên Đế chiến lực tuyệt thế!”
“Tuyệt Vô Thần tiền bối, bị cầm tù, chiến lực lại không thể phát huy, bại cũng là điều đương nhiên.”
Những người xung quanh máy chơi game đều chậm rãi khom lưng nhất bái. Mọi người đối với mấy vị đại năng viễn cổ trong màn hình này… đều vô cùng kính nể và tôn trọng, đây là một cường giả, cũng là một linh hồn bất khuất.
Bỗng nhiên, màn hình dần dần biến đen.
Chuyện quỷ dị đã xảy ra.
Một hàng tiêu đề bài thơ mà Hứa Chỉ chưa bao từng đặt ra dường như đang dần hội tụ cùng với suy nghĩ và lời nỉ non của mọi người, hình thành một câu, chậm rãi hiện ra.
Giọng nói hắn lạnh nhạt, truyền đến cùng với khí thế bá đạo cường thế xa xưa:
“Chúng sinh tuyệt thế hỏi họ ta, là người đầu tiên trên tòa vô thần!”
...
Oanh!
Một lời nói này rơi xuống, khiến cho đầu óc và linh hồn của mọi người như bị vỡ tung.
Cảm xúc tồn đọng trong lòng của bọn họ hoàn toàn bị nổ tung, một luồng máu nóng xông thẳng lên đầu, vang lên ong ong, nước mắt lập tức trở nên mơ hồ, ai nấy đều gào khóc.
“Thế giới Vô thần, Tuyệt Vô Thần... Tuyệt Thế, Vô Thần!”
-----