“Ngài không mang theo luân hồi, lẻ loi một mình, đúng là một cơ hội. Nhưng mà… thật sự có cơ hội sao?” Vân Đế cười cười, phía sau dần dần có một đám Thiên Đế tụ tập.
74 vị Thiên Đế của Thiên nhân đạo lúc này đã hội tụ 57 vị Thiên Đế, số lượng khổng lồ, nhìn thôi đã thấy ghê người.
Hứa Chỉ nhìn hắn, “Vân Đế là Thiên Đế đầu tiên trong thời đại lục đạo luân hồi này thống trị Nhân gian đạo, Súc sinh đạo, Thiên nhân đạo, cũng là đã từng là Thiên Đế đệ nhất của bộ lạc Nhân gian đạo, cũng là Bạch Đế, Lý Thủy Bạch, dẫn dắt mọi người đốt rẫy gieo hạt.”
“Ta đương nhiên đã biết ta đã từng là ai trong quá khứ.”
Vân Đế tranh nói về việc từng là Đại Đế của nhân loại, vì lúc này hắn đang mang trên mình thân phận Thiên nhân. Hắn còn nói thêm, “Trương Kiêu…trong tương lai cũng sẽ là ta của hiện tại. Cho dù đã từng làm rất nhiều cho đạo Nhân gian, tại địa phủ có lẽ cũng sẽ mưu tính để quật khởi đạo Thế gian… Nhưng lúc mà hắn tiến vào Thiên nhân đạo chúng ta, ta liền biết hắn đã là một phần của Thiên nhân.”
Hắn lạnh lùng mở miệng, “Trương Kiêu sẽ là Vân Đế tiếp theo… Nhưng mà nói đến hắn, ta mới phát hiện những gì mà hai người chúng ta trải qua cũng tương tự nhau.”
Xôn xao.
Dòng người hai bên đường phố đang lùi lại, phảng phất như ngựa phi.
Hắn chắp tay sau lưng, đôi mắt phảng phất như nhìn thấu năm tháng xa xôi, “Ta nhớ mang máng, năm đó Trương Kiêu đã nói với ta một câu.
Con người luôn muốn bước lên đầu tiên, phát ra thanh âm rống giận, không trải qua thay đổi máu tươi, không đi khiêu chiến, không đi thăm dò thì không thể biết rõ đối phương, như vậy sẽ không thể chiến thắng đối phương, sẽ vĩnh viễn bị bao phủ ở dưới bóng ma Thiên nhân.
Hôm nay Nghiêu Quốc diệt vong, chung quy lại sẽ hóa thành mồi lửa hy vọng cho ngày mai, trong tương lai dài lâu sẽ nở rộ thành đóa hoa tươi đẹp.”
“Tất cả hôm nay đều là lót đường cho người sau.” Ánh mắt hắn hoảng hốt, ngưng thần nhìn chằm chằm Hứa Chỉ, “Hắn vì đạo Thế gian đạo, ta vì đạo Thiên nhân.”
…
Đạo Nhân gian, đạo Súc sinh.
Những chiến sĩ A Tu La đạo du hành ở trong hai giới, bọn họ vội vàng tìm kiếm một số tông môn và triều đình đứng đầu, công bố tin tức đang xảy ra ở Thiên nhân đạo.
Nên làm thế nào, tự bọn họ làm chủ.
Bọn họ cũng không biết nên nắm bắt nó như thế nào.
“Lần này, ta sẽ đi ứng chiến với một địch thủ không thể tưởng tượng được, gần như không có khả năng trở về, bởi vì ta đã quá già, quá già rồi.”
Một lão nhân tóc bạc nhưng mặt vẫn còn hồng hào ngồi ở trên xích đu, chậm rãi vuốt ve đầu của một tiểu nữ hài, nhìn về phía không trung xa xa, ngữ khí cực kỳ tiêu sái.
Bỗng nhiên, hắn đứng lên, lấy một thanh kiếm gỗ thon dài làm quải trượng, bước đi tập tễnh, phảng phất như một lão nhân đầu đường.
Hắn quá già rồi, mỗi một bước đi dường như đều phải cố hết sức.
…
Trong đạo Súc sinh.
Xôn xao.
Thác nước trắng xóa chảy ra từ khe núi.
Tiếng côn côn trùng và chim chóc cùng vang lên trong rừng cây xanh biếc, một con nai trắng như tuyết đang chậm rãi ghé vào chỗ rễ cây, tràn đầy hạnh phúc không muốn xa rời.
“Thiên nhân không hòa hợp với ta, nhưng chung quy lại cũng nên đi tăng thêm một chút khả năng.” Bên cạnh thác nước, một cây cối già nua chậm rãi mở miệng, đột ngột mọc lên từ mặt đất, mang theo uy thế vô tận bay lên không trung.
Con nai đứng lên, đuổi theo thân ảnh, chạy như điên vào trong núi, cuối cùng đứng ở trên đỉnh huyền nhai(vách núi đen), nhìn không trung, hí vang không thôi.
…
Một chỗ trong mật thất.
“Lão tổ…” Ánh mắt của Đế Vương long bào trầm xuống xuống.
“Đây là sân khấu mà tồn tại cổ đại trong vùng cấm kia chế tạo cho chúng ta.” Một bộ xương trắng chậm rãi bắt được một xương đùi trắng như tuyết, đặt lên trên người mình.
Rắc!
Khúc xương được gắn vào chân, thanh âm thong thả mà trầm thấp,
“Chúng ta quá già rồi, không theo kịp thời đại mới này… Nhờ tồn tại cổ xưa, mà thời đại mới không có thần nguyên nào bị phong ấn. Dù sao cũng phải chết… không bằng, làm tan hết ánh hào quang cuối cùng.”
Phanh!
Hắn lắc mình nhập vào không trung.
…
Loại chuyện này không ngừng xảy ra ở Thế gian đạo, Súc sinh đạo, rất nhiều con cháu không được báo lại đều bị chấn động.
Bọn họ biết lão tổ của mình đã lánh đời bao lâu, đã từng có sức mạnh khủng bố như nào ở trong thời đại kia.
Nhưng lúc này, các Đại Đế đương thời đều đồng thời rời đi, cho thấy muốn đi ứng chiến với một đối thủ thần bí. Đối thủ đó rốt cuộc là người phương nào?
Điều càng thêm quỷ dị hơn chính là, tất cả đều là dáng vẻ một đi không trở lại, không có dự định sẽ trở về, đủ để cho thấy địch nhân không thể tưởng tượng đến mức nào!
….
Khắp Vân Thiên giới.
Phốc!
Từng đạo ánh sáng với các màu sắc khác nhau bay nhanh đến, xé rách một mảnh không gian, giống như sao băng đang nhập vào mảnh đất này vậy.
Vô số mây đen trên không trung đang quay cuồng, mịt mù tối tăm.
Một vị tồn tại thân mang theo kim quang loá mắt, ngoài ra còn có ánh sáng hắc ám của một vị Phật Sát Sinh đâm thủng tầng mây. Ánh sáng phóng xạ đen trắng giao nhau, dòng khí kích động gào thét, chẳng phân biệt ngày đêm.
Đang!
Không trung ánh lên ánh sáng đen trắng lóng lánh.
Hứa Chỉ dừng lại, nhìn Thiên Đế tới từ bốn phía, cùng với một lượng lớn Thiên Đế của đạo Thiên nhân, “Không nghĩ tới, nó thật sự làm được, thật sự sáng tạo nên kỳ tích, muốn cùng ta chiến một trận, cho dù là chỉ có một tia hy vọng…”
Hắn trầm mặc một chút, cho đến ngày nay,
“Ta cũng không biết ta mạnh như thế nào nữa…”
...
Giờ phút này, không chỉ có 57 Thiên Đế của đạo Thiên nhân, mà các Thiên Đế của Thế gian đạo và Súc sinh đạo cũng đã tới rồi, bọn họ ước chừng có khoảng tám người.
Lão giả, người cây, bộ xương khô.
Tất cả các Thiên Đế già nua của thời đại đều đã tới đây.
Tám vị Thiên Đế này đến từ thế giới khác, bọn họ nện những bước chân trầm ổn trang nghiêm, phảng phất như đang đi gặp Tử Thần, mỗi đi một bước đều cảm giác như máu cả người đang đọng lại.
Sợ hãi, áp lực, chấn động.
Bọn họ đi đối mặt với người thống trị thế gian- người nắm giữ địa phủ luân hồi, sẽ có tâm trạng gì đây?
Đó là một vị đế tôn khống chế sinh tử muôn đời của sinh linh bọn họ? Lẻ loi một mình, vượt qua toàn bộ con đường thành tiên- Phủ Quân Luân Hồi?
“Khi ta chưa thành thần, trên đời không có thần.”
Chỉ cần một câu này thôi đã đủ để khiến cho lòng người chấn động.
Bọn họ chưa bao giờ nghĩ tới, chính mình sẽ có một ngày như vậy...
Đối mặt trực diện với đế tôn, cũng như đối diện với số mệnh của bản thân vậy.
Đạp.
Đạp đạp.
Hắn bước đi thong thả, với muôn vàn suy nghĩ.
Đường phố rách nát, các tòa kiến trúc kéo dài, lúc này nhóm Đại Đế đương thời đã đi tới, rốt cuộc cũng hoàn toàn thấy rõ dung mạo của tồn tại mông lung này.
Khuôn mặt tuấn tú, nho nhã lười biếng, khoác một bộ quần áo đen, mang đến cho người ta một loại cảm giác xuất trần tuyệt thế, nhẹ nhàng như quý công tử.
“Đây là đế tôn cổ đại sao?”
Chư đế mở to mắt nhìn lại, trong lòng cảm thấy có chút không thể tin được. Thoạt nhìn người này còn quá trẻ lại non nớt, dường như năm tháng chưa từng lưu lại dấu vết gì ở trên người hắn.
-----
Dịch: MBMH Translate