Chăn Nuôi Toàn Nhân Loại (Bản Dịch)

Chương 877 - Chương 877 - Thời Đại Cuối Cùng 1

Chương 877 - Thời Đại Cuối Cùng 1
Chương 877 - Thời Đại Cuối Cùng 1

Hiển nhiên, câu nói này của Vân Đế cho thấy hắn đã biết toàn bộ tin tức.

Hẳn là Tân Chuẩn Đế phương Tây đã nói hắn biết, nhưng mà sau đó, cũng không tránh khỏi kết cục bị hành hạ đến chết.

“Hay cho một tồn tại cổ đại trong vùng cấm hắc ám…âm thầm tính kế ta! Vậy liền như mong muốn của ngươi. Thọ mệnh không nhiều, đã không còn đường lui cho nên mới đi tranh giành kỳ tích sao??” Hắn toát ra khí thế liên miên không dứt.

Vân Đế đi nhanh về phía trước, ánh mắt sắc bén như chim ưng.

Vân Trung Quân đi ở phía sau, lạnh giọng quát, “Toàn bộ Thiên nhân bị xua đuổi, phải nhanh chóng đi đến thiên giới lánh nạn, lại không thể báo cho Thiên nhân biết nơi đây đã xảy ra chuyện gì, ngoài ra Thiên Đế già nua còn lưu lại đây! Tự nhận tu vi không thể đột phá Thiên Đế! Tự nguyện ở lại Thiên Đế!”.

Vân Trung Quân vốn nóng tính, lúc này đây lại càng thêm giận dữ.

Mây mù quanh người hắn kích động, phun ra nuốt vào những giọt sương tinh mịn, rất là thấm người.

Giới Thiên nhân vừa rồi cũng tu luyện đạo Phật, hệ thống mới vừa hưng thịnh, thần nguyên vật chất tích tụ không đủ, cuối cùng còn không dậy nổi hai phần. Điều này có nghĩa là tuyên bố tử hình đối với hai người bọn họ!

Bọn họ, sao có thể không tức giận?

Sao có thể không tức giận chứ?

Sống không đến một tháng thì phải chết!

Sinh thời không ai dám tính kế hai người bọn họ, sau khi chết bị phong cấm ngủ say, vậy mà lại có người dám tính tới trên đầu bọn họ!

Vốn dĩ, bọn họ xem như đã “Chết”, nghĩ rằng cho dù người đương thời có tranh đoạt quyền thế như thế nào cũng sẽ không để ý tới bọn họ. Ai biết được sẽ có người lại đi đào phần mộ của hai Thánh Nhân đã chết, không sợ bọn họ đi ra phản công lại sao?

Nhưng mà lúc này…

Thật sự đã bị tính kế, bọn họ còn không thể phản công, còn phải chiến một trận giúp hắn!

“Vân Đế sao?”

Hứa Chỉ chậm rãi đứng lên, vẻ mặt nhàn nhã lười nhác cuối cùng cũng hiện lên một chút nghiêm túc.

Đây là lần đầu tiên hắn gặp mặt chính diện một thế hệ kiêu hùng- Vân Đế, Vân Trung Quân, cũng không ngờ rằng lại trong tình huống đặc biệt này.

“Lúc này ta đến đây, vốn dĩ chỉ muốn tùy tiện du ngoạn một phen, vậy mà thân phận của ta lại bị bóc trần, thật sự ta phải động thủ.” Trong lòng Hứa Chỉ thầm nghĩ, quay đầu nhìn Trương Thái Nguyên, cảm giác đời người đúng là có chút ly kỳ.

Đúng vậy.

Tính đến trước mắt, đây đã là kỳ tích thứ hai rồi…

Có thể ở trong biển người mênh mang tìm được chân thân của mình, bóc trần thân phận, là kỳ tích mà người thứ nhất khó có thể làm được.

Mà cái kỳ tích không thể tưởng tượng nổi thứ ba…

Đó là lật đổ chính mình?

Nếu như tam đại kỳ tích hợp nhất và tất cả đều thành công, vậy thì đại kỳ tích này đúng thật là…

Truyền kỳ?

Số mệnh?

Cũng có thể là….dùng từ nào để diễn tả đây?

Có lẽ đời sau sẽ ghi lại, một đế tôn độc đoán muôn đời chặt đứt con đường thành tiên, chưởng quản sinh diệt của vạn vật luân hồi, đánh bại địch nhân lịch sử, vậy mà trong một lần tùy ý du tẩu ở thế gian, cải trang vi hành lại bị người phát hiện, rời vào những ngày tháng buồn cười?

“Xem ra, trong thời đại đó, thật sự có rất nhiều yêu nghiệt tuyệt thế ra đời, vậy mà lại có thể sáng tạo nên sự nghiệp vĩ đại không thể tưởng tượng như vậy, muốn lấy yếu thắng mạnh, từng bước tiếp cận ta, muốn lật đổ ta.” Hứa Chỉ cân nhắc.

“Nếu không có xác suất thì thì tăng xác suất lên! Không có khả năng thì tăng thêm khả năng!” Giọng nói Trương Thái Nguyên sang sảng, lui về phía sau một bước, mỉm cười nói, “Cái gọi là kỳ tích, nếu không thử thì làm sao có thể biết mình có làm được hay không?”

Phanh!!!

Cả người Trương Thái Nguyên bỗng nhiên nứt ra.

“Thật là ồn ào.”

Vân Đế duỗi tay chưởng một cái, Trương Thái Nguyên nháy mắt hóa thành một đống sương máu. Hắn lại hung hăng duỗi ra tay, thiếu nữ Thiên nhân kia cũng hóa thành một đóa hoa máu.

Chụp hình,

Chụp hình,

Hai người Nguyên Thanh Hoa đang phát sóng trực tiếp, sắc mặt cũng thay đổi!

“Nhà toán học xác suất với kỹ năng miệng pháo cao nhất, lại còn là nhà triết học, học giả kỳ tích, lại nổ mạnh tại chỗ!!”

Thời đại này, này mẹ nó không dựa theo kịch bản chút nào cả.

Không phải nên là từ từ phát triển, hệ thống đạo Phật lớn mạnh, cường thịnh, từng bước lật đổ Boss nhỏ, sau đó cuối cùng mới đánh Boss cuối sao?

Hiện tại thời đại không phát triển ngay từ đầu, cho nên nếu như khai chiến, thì sẽ trực tiếp đánh với Boss cuối sao?

Nhưng mà Boss nhỏ cũng chưa phát triển hết, Thần địa phủ vừa mới tuyển nhận không lâu…

“Đây đại khái chính là hiện thực chân chính đi.” Bạch Tiểu Quân thở ra một hơi, sao có thể làm từng bước được? Đời người sao có thể dễ dàng bị ngươi đoán được?

“Quá độc ác!”

Nguyên Thanh Hoa nhìn Trương Thái Nguyên đã bị nổ mạnh, hắn đã không nhớ rõ mình đã nói câu này bao nhiêu lần.

Tuy rằng bọn họ biết, Phủ Quân U Sơn kia dám làm như vậy, tuyệt đối không chỉ có hai phân thân này, khả năng là còn Thiên nhân ẩn trong bóng tối âm thầm quan sát nơi này.

“Các đại lão lục đục với nhau, thật phấn khích! Cốt truyện so với phim điện ảnh còn trầm bổng hơn nhiều! Chúng ta nên đi xa hơn một chút để phát sóng trực tiếp!”

Cảm nhận được áp bách bạo nộ tận trời, Nguyên Thanh Hoa vội vàng cùng Bạch Tiểu Quân cuộn lại ở chỗ xa hơn, run bần bật, tránh việc người vô tội gặp phải tai họa.

Bọn họ khát khao hướng tới.

Khi nào bọn họ mới có thể khủng bố giống như tồn tại cổ xưa này, nhìn xuống thiên hạ, ngạo nghễ với trời cao, tính toán hết thảy, lấy chúng sinh thiên địa làm quân cờ?

Quả thực quá soái.

Trong lúc điên cuồng chụp hình, Bạch Tiểu Quân thấp giọng nói, “Vị Tân Tây Chuẩn Đế này chắc không phải là phân thân của Phủ Quân U Sơn. Dù sao tồn tại vùng cấm sống lại và trở về, cảnh giới nhất định không cao như vậy, cũng không có khả năng đoạt xá được người mạnh như vậy. Nhưng tại sao vị Chuẩn Đế này lại nguyện ý nghe hắn, liều chết đánh nát thần nguyên?”

“Người bình thường thì không có khả năng, nhưng Phủ Quân U Sơn là ai? Là giảng sư thần thoại viễn cổ đó!”

Nguyên Thanh Hoa nhớ tới lời nói khủng bố kia, nỉ non, “Không bại lộ thân phận của mình, lấy danh nghĩa Thánh Tử Thiên nhân lừa dối một vị Chuẩn Đế, nói cho hắn đây là vinh quang và tương lai của Thiên nhân, báo cho hắn đây là cơ hội duy nhất, phải biết nắm bắt. Cho dù cá chết lưới rách cũng phải bức bách Vân Đế và Vân Trung Quân ra tay, có khả năng sẽ đánh chết đối phương. Cho nên làm công tác tư tưởng là vô cùng hợp lý…”

Công tác tư tưởng?

Bạch Tiểu Quân nhớ lại lời nói ban nãy, run một cái, vội vàng gật đầu.

“Đi mau!”

Nơi xa, đám người không ngừng sơ tán, bọn người Trương Kiêu, Thượng Quan Man đã bị cưỡng chế sơ tán rồi.

Lúc này Hứa Chỉ cũng không có vội vã động thủ, tùy ý để cho đám người bọn họ sơ tán. Bởi vì làm một Phủ Quân Luân Hồi đương nhiên sẽ không thể tùy tiện sát sinh khắp nơi.

Bởi vì giết người quá nhiều cũng không tốt với địa phủ, không chỉ tăng thêm việc vận hành địa phủ, mà quỷ thành Phong Đô cũng đã chật ních, còn có thể khiến cho bọn họ không được mài giũa, mất đi ý nghĩa đầu thai.

Lúc này, ánh mắt Vân Đế ngưng lại, nhìn về phía Phủ Quân Luân Hồi. Hắn không nghĩ tới chân dung của hắn ta lại là như thế, là một người có diện mạo anh tuấn, cũng quá trẻ tuổi đi, tuấn mỹ, vẻ mặt lười biếng tùy ý.

-----

Dịch; MBMH Translate

Bình Luận (0)
Comment