Chăn Nuôi Toàn Nhân Loại (Bản Dịch)

Chương 887 - Chương 887 - Tỉnh Mộng Và Tàn Khốc 1

Chương 887 - Tỉnh Mộng Và Tàn Khốc 1
Chương 887 - Tỉnh Mộng Và Tàn Khốc 1

Trong đại não, giấc mộng vẫn đang tiếp diễn.

Giờ phút này, Vân Thiên giới đã biến thành một mảnh phế tích.

Nhưng trận chiến thảm thiết này cuối cùng vẫn là thắng lợi. Đám người Vân Đế đánh đổ Phủ Quân Luân Hồi, bọn họ rời khỏi đại não của Phủ Quân Luân Hồi, toàn bộ thế giới cũng đều reo hò.

Vân Đế, Vân Trung Quân, Hình Đế trở về như những người anh hùng.

Đây là một cuộc đánh cược tính mạng vào trận chiến cuối cùng.

Nhưng cuối cùng cũng đã sáng tạo nên kỳ tích không thể tưởng tượng được, lật đổ con đường thành tiên trước đây, bọn họ sẽ thẳng tiến không lùi.

Toàn bộ đại địa của Vân Thiên giới giống như một miếng pho mát lồi lõm bị chuột gặm, trở nên tối đen, từng khe rãnh và vết nứt tràn ngập khắp mặt đất. Đội ngũ Thiên nhân bắt đầu đi qua đi lại, nghỉ ngơi, khôi phục lại mảnh thế giới vỡ nát này. Bọn họ bắt đầu xây dựng lại một lần nữa, tẩy rửa tất cả những điều bất minh trên mảnh đất này.

“Trận chiến này tuy rằng thắng, nhưng mà cái giá phải trả lại quá mức thảm thiết.”

“Nhưng tất cả đều đáng giá...”

“Đúng vậy, đây là sân khấu mà vùng cấm cổ đại đã tính toán cho chúng ta, tuy rằng đang lợi dụng chúng ta, nhưng đây cũng là cơ hội.”

“Phủ Quân Luân Hồi không có mang theo ‘ luân hồi ’ tiến đến, lẻ loi một mình, cải trang vi hành, tiến vào thế gian bị tập kích bất ngờ. Đây là thời điểm hắn yếu nhất, nhưng vẫn mạnh đến mức khiến người căm phẫn. Nhưng cuối cùng thì chúng ta đã lấy một xác suất cực thấp, tụ hợp lại với nhau, chiến thắng vận mệnh, sáng tạo nên đủ loại kỳ tích...”

“Đúng vậy! Hình Đế cũng đã sáng tạo nên kỳ tích, đã đột phá.”

“Chúng ta thật sự đã thắng sao? Ta bỗng nhiên có một loại cảm giác không biết làm sao, chỉ cảm thấy đây phảng phất như một giấc mộng.”

“Thiên Đế của thời đại cũ hầu như đều ngã xuống, tất cả quen thuộc đều đã rời chúng ta mà đi.” Có người ngẩng đầu lên, bất tri bất giác đã rơi lệ.

....

Trời đổ mưa to, than khóc vì thương sinh.

Ào ào xôn xao!

Dưới bầu trời mưa to tầm tã, đám người Vân Trung Quân, Hình Đế giơ ô che mưa. Bọn họ thân khoác trường bào đen nhánh đĩnh bạt, lẳng lặng đứng ở trước mộ của các vị Thiên nhân Đại Đế, không kìm được mà khóc lên, phần lớn Thiên nhân đều cảm thấy bi thương.

Nhưng thế giới vẫn vui mừng như cũ.

Trăm bãi đất phế, tất cả lại đi về hướng vinh quang một lần nữa.

Nhưng cái giá phải trả cho trận chiến này thực sự là quá lớn, Vân Đế và Vân Trung Quân vốn dĩ chỉ còn lại một tháng thọ mệnh, lúc này chỉ còn lại có nửa tháng.

“Liên kết linh hồn”, mọi người đều đem thọ mệnh của mình rút ngắn lại, chia đều cho hai người Vân Đế. Hình Đế cũng sắp tử vong.

“Nhưng mà chỉ cần thắng lợi thì tất cả những thứ đánh cược này đều đáng giá!” Bọn họ nói như thế.

Bia tưởng niệm anh hùng mới được dựng chót vót ở trên mặt đất.

Vô số người kêu khóc, ca ngợi dũng khí của bọn họ đã mở ra tương lai cho thời đại xa xôi.

Nửa tháng nhân sinh cuối cùng.

Vân Trung Quân cuối cùng cũng đi rồi.

Hắn trải qua trận chiến này, đã hoàn toàn nghĩ thông suốt, trở nên tiêu sái mà tùy ý.

Người này đã từng táo bạo lại cố chấp, ở trên phương diện tình yêu lại có vẻ cực kỳ nhút nhát. Trong lòng nam nhân này luôn có một cái gai, cuối cùng hắn quyết định tại thời khắc cuối cùng, đi tìm cây gai năm đó.

Hắn đã tìm được. Năm đó, bản thân hắn vẫn còn đang là thiếu niên, buông xuống Thế gian đạo, gặp được nữ tử chuyển thế của “anh hùng” kia trong một bộ lạc phàm nhân, đang rống giận với hắn.

Vân Trung Quân sau khi uống say, liền đem lời thật lòng nói ra với nàng, men say khiến mặt hắn đỏ ửng, hắn khóc nức nở nói,

“Ta đã phá vỡ số mệnh, ta cũng đã trở thành anh hùng.”

“Ta năm đó đã từng châm chọc cái loại người ngu xuẩn như này, châm chọc cái gọi là anh hùng, rõ ràng là không có khả năng chiến thắng, lại cường ngạnh đứng ra chịu chết. Đúng là hành động và tín niệm buồn cười...”

“Nhưng hôm nay, ta cũng trở thành người mà ta đã từng ghét nhất.”

Mưa to như trút nước, người phụ nữ ôn nhu như nước đang ở trong miếu Vô Vi Tu Di trong rừng trúc nhìn hắn, sớm đã rơi lệ.

“Ta thích anh hùng, giống như là ta thích ngươi.” Nàng cho hắn câu trả lời tốt nhất.

Một nữ tử cùng hắn đi vào điện phủ, hai người là trai tài gái sắc, duyên trời tác hợp, toàn bộ Thiên nhân đạo đều dâng lên lời chúc phúc tốt đẹp nhất.

Hắn đã có được hạnh phúc mà mình muốn.

....

Hình Đế cũng rời đi.

Sau trận đại chiến này, cũng không nhìn thấy được sự hoan hô và kính yêu của nhân dân.

Sau nửa tháng thọ mệnh cuối cùng của hắn, hắn rời đi trong yên lặng. Cái gọi là bài ca vinh quang của anh hùng, vì hắn mà viết tán ca và thơ, tất cả chưa bao giờ là sân nhà của hắn.

Hắn sợ hãi những náo nhiệt đó.

Hắn thích lẻ loi một mình.

Hắn thích cuốn mình ở trong góc, nhìn núi, nhìn sông nước, cảm nhận thế sự chuyển dời theo năm tháng.

Ba ngày sau, hắn quay trở về và gặp lại những bạn học của mình.

Trong một buổi tụ tập mới, hắn vẫn trầm mặc ít lời ngồi trong một góc như trước, lắng nghe lời tâm tình của những người bạn đã từng lớn lên cùng hắn. Hắn vẫn cuốn lại ở trong góc, tự thu nhỏ mình.

Hắn rất thích không khí như vậy.

Bỗng nhiên, hắn mở miệng nhỏ giọng nỉ non, giọng như muỗi kêu, “Ta đã thay các ngươi thực hiện các mộng tưởng thời thơ ấu... Cứu vớt toàn bộ thế giới.”

Xung quanh cười đến xán lạn, hung hăng đấm vào ngực hắn một quyền.

“Thực sự có ngươi!”

...

Trong nửa tháng cuối cùng, Vân Đế vẫn không làm bất kỳ việc riêng gì của mình.

Hắn không lưu lại thời gian thuộc về chính mình trước một khắc sinh mệnh cuối cùng.

Hắn vẫn lui tới, sinh hoạt làm việc và nghỉ ngơi như bình thường. Hắn lựa chọn đi thu dọn vết sẹo sau trận đại chiến, lại lần nữa quân lâm thiên hạ, triệu tập các cuộc họp triều đình, vội vàng giao lại các việc của mình trong tương lai cho bọn họ.

Có người nói:

Vân Đế đã dành cả cuộc đời mình cống hiến cho tất cả con dân. Việc cuối cùng mà hắn làm trong đời đó chính là vì sự phát triển của toàn bộ Thiên nhân đạo.

Đây là một tiêu chuẩn của thời đại cũ.

Nhưng cuối cùng nó cũng sẽ biến mất ở trong dòng nước lịch sử cuồn cuộn.

Bọn họ thắng lợi, nhưng cũng mất đi tất cả.

“Bánh xe lịch sử đang dần đi xa, Vân Đế mà chúng ta quen thuộc, một vị Thiên Đế vĩ đại đứng đầu trong thời đại cổ xưa, cũng bị mai táng ở trong hồng trần theo thắng lợi của mình.”

“Thời đại Phật đạo mới, người có thiên phú bước vào con đường tu hành chân chính, đang bắt đầu quật khởi.”

Vô số Thiên nhân nhìn mảnh phế tích kia, lão nhân, tiểu hài tử, phụ nữ, thanh niên, bọn họ bỗng nhiên nhớ tới một câu kia của A Tu La đạo:

Nước sông Trường Giang cuồn cuộn chảy về đông,

Bọt sóng tung lấp vùi hết anh hùng.

Đúng sai, thành bại cũng đều biến thành không.

Chỉ có núi xanh vẫn mãi như xưa, dù trải bao lần ráng chiều soi đỏ.

...

Nửa tháng sau.

Thế gian đạo.

Trời cao mây nhẹ, rộng lớn vô ngần.

Mặt trời chiều ngả về tây, trước một phần mộ, trên tấm bia đá có viết “Mộ của anh hùng Trương Kiêu”.

Ngôi mộ này năm đó hắn đã dựng lên cho Trương Kiêu, đối thủ cả đời của Vân Đế.

Ba người một lần nữa đứng trên mảnh đất này, nghênh đón sinh mệnh cuối cùng trước khi tử vong.

-----

Dịch: MBMH Translate

Bình Luận (0)
Comment