Chăn Nuôi Toàn Nhân Loại (Bản Dịch)

Chương 888 - Chương 888 - Tỉnh Mộng Và Tàn Khốc 2

Chương 888 - Tỉnh Mộng Và Tàn Khốc 2
Chương 888 - Tỉnh Mộng Và Tàn Khốc 2

“Ta vẫn còn nhớ rõ Kiêu Quốc năm đó, ngươi kia giận dữ, tuyên chiến với Thiên nhân, nhìn như không thể tưởng tượng được.... Kỳ thật lại lấy tính mạng để mở đường cho toàn bộ thế giới, bước đi bước đầu tiên.” Vân Đế nhìn phần mộ, rót một ly rượu xuống trước phần mộ.

“Hôm nay, ta cũng giống như ngươi, phát ra tiếng rống giận của thời đại.”

“Nhưng thứ khác chính là, ngươi thất bại, cho rằng chính ngươi đã thực hiện được, kỳ thật lại bị ta tính kế... Mà hiện tại ta, lại có thể thắng lợi từ tiếng rống giận này, chỉ là... Thật sự là như thế sao?”

Hai người Hình Đế và Vân Trung Quân đứng ở bên cạnh, nghe thấy lời này thì sắc mặt liền thay đổi.

Chẳng lẽ thắng lợi hiện tại của chúng ta đều là giả dối sao? Phủ Quân Luân Hồi, lúc ấy giả chết thoát thân, còn âm thầm sống ở nơi nào đó? Chuẩn bị nghỉ ngơi lấy lại sức, ngóc đầu trở lại?

Vân Đế đứng ở trước bia mộ, bỗng nhiên ngẩng đầu lên, phong khinh vân đạm nói,

“Thọ mệnh của chúng ta sắp phải đi đến hồi kết... Rất nhiều thời điểm, đời người liệu rằng có phải là một giấc mộng hay không? Thật sự rất khó để có thể đánh giá.”

Hắn dừng một chút,

“Nhưng dù thật giả như thế nào thì chúng ta cũng đều sắp tử vong, đi đến điểm cuối của thọ mệnh... Điều này là thật, là mộng đẹp của quãng đời còn lại trước khi chết của bản thân.”

“Cho dù trận thắng lợi này là ảo ảnh trong mơ, thì chúng ta vẫn sẽ đi qua thọ mệnh cuối cùng trong đời mình.”

Trên bầu trời bỗng xuất hiện một vết nứt, xuất hiện một đôi mắt, giống như nhật nguyệt, mang theo sự lạnh nhạt của năm tháng cổ xưa mênh mông.

“Ta tôn trọng anh hùng của mỗi một thời đại, đây là thứ các ngươi nên có.”

...

Thế giới hiện thực.

Thế gian đạo, miếu Vô Vi Tu Di, thánh địa Phật đạo, chốn bồng lai.

Từ Oanh Lạc xoay Phật châu, đột nhiên mở mắt ra, bỏ qua khuôn mặt mờ mịt của nhóm tín đồ Phật giáo xung quanh, tràn đầy kinh hãi,

“Vân Đế... Bại!!”

“Quá khủng bố, cường đại đến mức không thể tưởng tượng. Đây thật sự chỉ là một vị Thiên Đế sao?”

Ở trong mắt mắt của nàng, tất cả giống như bị bẻ gãy nghiền nát. Vân Đế tổ hợp thành sinh vật tối thượng, rõ ràng là có thể miễn dịch với các loại đạo pháp, quyền cước, rõ ràng là sinh mệnh không thể giết chết- bất tử bất diệt...

Vậy mà lại bị quyền cước đánh đến mức không có sức phản kháng!

Sau khoảng thời gian yên tĩnh, vất vả chui vào trong đại não của đối phương, lại như biến mất trong hư không.

Nàng căn bản không thấy rõ bên trong đã xảy ra chuyện gì..

Tóm lại, phảng phất như đã bị mạnh mẽ bóp chết trong nháy mắt.

Hắn tiện tay móc ra một hạt đậu nành từ trong tai, ném xuống mặt đất, đó chính là thi hài được áp súc của đám người Vân Đế...

Toàn bộ quá trình, đơn giản thô bạo khiến người ta giận sôi!

....

Nơi nào đó tại chỗ sâu trong vùng cấm.

Cây bồ đề kỷ nguyên cũng hoàn toàn trầm mặc.

Hắn thăm dò bộ mặt thật của đối phương, xuyên qua chân thân buông xuống này, lại trăm triệu không dự đoán được rằng sẽ cường đại như thế. Chỉ cần những đạo lý đơn giản, công kích với quyền cước, không cần dùng đến nhiều chiêu thức phức tạp, đã có thể gạt bỏ đối phương.

Tồn tại như vậy, thật sự có thể chiến thắng sao?

Trong lòng hắn không khỏi nghi hoặc.

“Nhưng chung quy lại, đây cũng chỉ là tàn dư Thiên nhân của thời đại cũ mà thôi, gần như chỉ dựa vào thiên phú... Mấy người Vân Đế vốn dĩ chính là nên bị đào thải, sinh không gặp thời, không theo kịp đại thế xán lạn. Lúc này cho dù không thể thành công, cũng có thể dùng tính mạng của bọn họ làm điểm cống hiến cuối cùng.”

Với hắn mà nói, đây là một trận đại thắng.

Hắn đã thăm dò được hình dáng của Phủ Quân Luân Hồi, tra ra được một phần năng lực của vị tồn tại này. Hơn nữa, hắn còn bắt được Mạnh Bà chuyển thế đi vào thế gian để mài giũa.

Đồng thời, hắn đã chặt đứt nội tình của Thiên nhân đạo!

Hiện tại Thiên nhân đạo nội loạn, đổ nát không thôi, dù sao cũng không có năng lực để bao vây tiễu trừ vùng cấm hắc ám của bọn họ!

Chiến tranh giữa hai bên này...

Đối với hắn mà nói thì chính là buôn một lãi mười, một trận đại thắng có một không hai!

“Thăm dò ra một phần năng lực, cũng đủ để lót đường cho hậu thế,...”

Giọng nói trầm ổn vang lên ở sâu trong núi,

“Thời đại mới chung quy cũng sẽ hoàn toàn quật khởi, cái gọi là kỳ tích, chẳng qua chính là lần lượt thăm dò rồi thất bại, lót đường trong thây sơn biển máu, mới có thể nhìn thấy nó?”

Tất cả người chứng kiến trận chiến này trong âm thầm, đều không một tiếng động. Bọn họ đã bị trận chiến này làm cho kinh sợ.

...

Thiên nhân năm 548, ngày 7 tháng 6.

Vân Đế, Vân Trung Quân ngủ say, Phủ Quân U Sơn tính kế hai người. Thiên nhân bao vây tiễu trừ Phủ Quân Luân Hồi, đế tôn một quyền trấn thiên hạ, chiến lực trước nay chưa từng có. Lục đạo tam giới vì nó mà chấn động, gọi hắn là người đứng đầu từ xưa đến nay!

...

Ngày này, đã ảnh hưởng rất lớn đối với toàn bộ thế giới lục đạo luân hồi, có thể nói là xưa nay chưa từng có. Thiên nhân đạo xảy ra biến động lớn. Hình dáng mà đế tôn địa phủ luân hồi luôn che giấu, đã bị một vị tồn tại cổ đại cấm kỵ bóc trần, nhìn thấu chân thân.

Mà địa phủ chỉ tồn tại trong những câu chuyện xưa của dân gian cũng hoàn toàn hiện lên trên mặt nước, giờ phút này cuối cùng cũng không thể che giấu được nữa!

Mọi người phát hiện ra thần thoại lịch sử cổ xưa, truyền thuyết luân hồi vậy mà lại thật sự có tồn tại.

“Phủ Quân Luân Hồi là đế tôn của toàn bộ thế giới!”

“Tồn tại như vậy đang sống trong luân hồi của sinh linh, lại không thể chiến thắng, không thể địch nổi, cho nên thế nhân không nên đi phản kích, chọc giận tồn tại cổ đại này!”

...

Ngày qua ngày, không đến nửa tháng sau, Súc sinh đạo, Thiên nhân đạo, Thế gian đạo lần lượt xuất hiện rất nhiều tín đồ giáo phái, tín ngưỡng luân hồi, từng tòa miếu Diêm Vương mọc lên san sát, có người bắt đầu cung phụng hương khói.

Chuyện Quan Man chuyển thế cũng không giấu được, đã bị vị tồn tại trong vùng cấm, vạch trần ở trong trà lâu, bị toàn bộ Thiên nhân đạo nhìn thấy.

Mà Thượng Quan Man lúc này vẫn mang theo khăn che mặt như trước, dáng người tuyệt sắc. Nàng vẫn không biết kiếp trước của mình rốt cuộc là ai, trong lòng vô cùng mờ mịt.

Đế tôn, Phủ Quân Luân Hồi, là âm thầm đến Thiên nhân đạo quan sát mình?

Hay là mình bị dẫn tới để phục sát?

Tất cả được dựng lên cho bản thân mình sao?

Ta rõ ràng lớn lên xấu như vậy, khó coi như vậy.

Nhưng giờ phút này, nàng đã biết mình sẽ không thể trở thành Thánh Tử của Thiên nhân đạo nữa, sẽ không có ai đi theo nàng, vì thế nàng lựa chọn tự sát, tiến vào trong địa phủ.

Nếu nàng thật sự là một Âm Thần của địa phủ, thì lúc tiến vào luân hồi chuyển thế liền sẽ hiểu rõ tất cả.

....

Rắc!

Một đạo sấm sét xẹt qua.

Thế giới tối đen bỗng nhiên xuất hiện một con đường hẹp dài.

Dọc theo con đường, dần xuất hiện ánh sáng, ánh sáng càng lúc càng lớn, cuối cùng mở ra một con đường dài đằng đẵng, hai bên là biển hoa tươi đẹp, giống như là biển mộng.

Trên con đường này, tràn đầy người tử vong đang đi lại, nhìn kỹ một chút vậy mà lại là các Thiên Đế đang xếp hàng Trên đường Hoàng Tuyền xưa nay chưa bao giờ có nhiều cường giả như lúc này.

Đầu trâu mặt ngựa, đang duy trì trật tự hai bên đường Hoàng Tuyền. Diện mạo của bọn họ dữ tợn xấu xí, cả người tản ra uy áp kinh người, mang đến cho người ta một loại cảm giác lạnh nhạt mà tàn nhẫn.

“Đó là Vân Đế...”

“Vân Trung Quân!”

“Còn có Thượng Quan Man cũng tới!”

...

-----

Dịch: MB

Bình Luận (0)
Comment