Chàng Bác Sĩ Xuyên Không Về Thời Trung Cổ

Chương 4


-…: Xì xầm “cái tên khốn đó xuất hiện rồi.”
-…: “Nghe đâu tìm được tại ven sông Hàm Nghi.

Trên người đầy vết thương.

Tên súc sinh sao nó không chết cho trời trong đất tốt.”
-…: “Nghe đâu là được lôi từ cửa tử về.”
-…: Một người chùm kính mích nói “Người không giết được thì trời giết, trời không lôi đi thì Diêm La lôi đi.” Mua xong hai cái màn thầu rồi rời đi.
-…: “Ukm, cũng đúng ác dã ác báo, không sớm thì muộn, cho nó niếm thêm mùi cuộc sống, rồi nếm mùi của đất sau.”
-…: “Haizzz… nó sống hay chết thì chẳng ai mà quan tâm, nhưng nó sống một ngày lại có một người biến mất như chưa từng sống thì cũng có ngày đến chúng ta.”
-…: “Nghe thôi tôi đã sởn hết gai ốc.

Đặc biệt là đôi mắt như hố sâu, điệu cười như quỷ dương.

Làm tôi khinh hoảng, khi hắn chỉ cần lướt ngang.”
-Bạch Tử Khiêm: /Hử đang nói về tên khốn này hả, huhu… sao mà nhìn tôi như ôn thần vậy, tôi đâu phải hắn đâu/ Đặt mông ngồi xuống ghế của quán trà ven đường “Ông… ông chủ…cho hai chén trà.” Hơi run run nhìn xung quanh.
-…: Bất ngờ“Haaa…hả?”
-Lục Minh: Nhíu mày khó chịu vì thái độ nhưng cũng nhắc lại “Cho chúng tôi hai chén trà.”
-…: Run sợ “À…à có ngay.”
…: Giọng run tay chân run cầm cập mặt cuối không dám nhìn vào hai người đối diện “Của… của…của khách quan.”
-Bạch Tử Khiêm: “Đa tạ” cầm chén trà thổi thổi rồi uống một ngụm “Hảo trà ngon.

Ông chủ có phải đã bỏ một ít đường vào trà không?”
-…: Giật mình nhưng không trả lời mà cuối người thấp hơn.
-Lục Minh: Hắn giọng “ Công tử tôi hỏi sao không trả lời?”
-Bạch Tử Khiêm: “Thôi không trả lời cũng không sao.

Bí mật quốc gia buôn bán của người ta.

Thôi tính tiền rồi về.”
Sau khi Anh rời đi ông chủ quán trà mới thở phào mà ngồi rạp xuống nền đất, ông nhìn xung quanh xem có ai chứng thực là mình còn sống không.

Mọi người cũng nhìn nhau ngỡ ngàng không hiểu chuyện gì, hôm nay tên ác ma không vào Mộng Hoa Lâu (Lầu Xanh) tìm các nàng thơ trong đấy, không đến Tịnh Kì Lâu, hay Tửu Lâu chiêu đùa các tiểu thư bạn của Quận Chúa đấy.

Mà nay ngồi đây uống trà trò chuyện, ăn rong, gương mặt lại phấn khích không âm binh như trước.

Ủa là điều tốt hay báo hiệu một điều là ác ma trở lại lợi hại hơn trước.
Tại biệt phủ riêng của Bạch Gia Khanh.

Hôm nay Anh cho gia đinh tranh thủ đem các loại thảo mộc vào vì trời hôm nay có dấu hiệu mưa lớn.

Từ khi anh xuyên không đến giờ người ngoài nhìn vào là một Bạch Gia Khiêm biết đọc sách, yêu cây thương vật, tự thân vận động, bản thân làm được sẽ tự làm không nhờ vả.

Và đặc biệt chăm chỉ tìm hiếm và chế biến rất nhiều loại thảo mộc, hành xử ôn hoà, vui vẻ với mọi người, nhưng khi bắt tay làm việc gì thì lại nghiêm túc tỉ mỉ có một chút khó tính.


Trước khi bắt đầu công việc thì hướng dẫn kỉ càng khi làm xong thì giải thích lại cho mọi người nắm bắt.

Và ai cũng không lấy làm lạ với con người ôn nhu hiện tại vì ai cũng cho là do mất trí nên mới thay đổi luôn tính cách.
-Bạch Tử Khiêm: Trên tay cầm cuốn sách y đi ra cửa phòng gọi.“Lục huynh.”
-Lục Minh: “Công tử có gì dặn dò?”
-Bạch Tử Khiêm: “Mai chúng ta đi tới hiệu sách mà huynh nói, tôi cần kiếm thêm vài cuốn sách để nghiên cứu.”
-Lục Minh: “ý công tử là Hàn Lâm Các? Chẳng phải trước đó tôi đã đem về vài cuốn với nội dung mà công tử đã yêu cầu rồi sao?”
-Bạch Tử Khiêm: Anh ngước lên nhìn Lục Minh một cái rồi quay lưng đi lại ngồi vào bàn “Trước đó tôi bận việc thu thập thảo dược và nghiên cứu giờ thì rảnh hơn do mọi người giúp, giờ tôi tự mình tìm kiếm, huynh đem về nhiều cuốn nhưng có những cuốn tôi không cần tới nên để tôi tự tìm.” Anh lại ngước lên lần nữa nói “À ngày mai nhờ thêm vài người mua giúp tôi thêm vài thứ.

Bảo ba nữ gia nhân đem các loại thảo dược ở phòng phía sau biệt viện mang đi cà nhiễn rồi bỏ vào các lọ đã làm dấu, cho năm gia đinh đóng thêm vài thứ tôi đã đưa bản vẽ phát hoạ.”
Sáng hôm sao có một tiếng la thất thanh phát ra từ một căn phòng của Phủ Tướng Quân.
-Lục Minh: Chạy vào hớt hãy mở tung cửa “Công tử đã có chuyện gì sao?”
Bạch Tử Khiêm quay qua với gương mặt hơi buồn buồn
-Lục Minh: “Người đau mau gọi đại phu”
-Ngọc Tiêu Vân: “Xảy ra chuyện gì vậy Lục Minh? Sao phải gọi đại phu? Công tử bị gì?” Bà cũng hấp tấp đi đến hỏi.
-Lục Minh: Cung kính “Phu nhân.

Đại phu đang chuẩn đoán.”
-Ngọc Tiêu Vân/Lục Minh: “Đại phu Khanh nhi /công tử sao rồi.”
-Đại phu: “Dạ bẩm, thật ra lão phu không tìm được nguyên nhân về phần tóc trắng của Tam Công Tử.

Thật sự tình trạng sức khoẻ của công tử không hề có vấn đề gì.

Không còn gì tôi xin cáo từ.”
-Bạch Tử Khiêm: Bước xuống giường hướng tới mọi người nói “ Con không sao, chắc do thời tiết hoặc ăn uống không đủ chất nên mới gây ra tình trạng tóc bạc.

Lục huynh tiễn đại phu giúp tôi.”
Lục Minh không nói gì cuối đi rồi quay đi tiễn đại phu.

Ngọc Tiêu Vân cũng không nói gì mà sờ vào hai nhúm tóc mai đã trắng bạc của anh.

Chuyện là mới sáng sớm Tử Khiêm tỉnh dậy thay y phục chuẩn bị đi Hàn Lâm Các đến công đoạn trải tóc anh ngồi trước gương định gọi người gia nhân làm giúp thì đã thấy hai phần tóc ở hai bên trán đã trắng bạc nên có hơi hoảng mà la lên.

Sau khi mọi người rời đi bớt anh cũng định thần mà chấp nhận việc xuyên không cũng sẽ gây không ít lên cơ thể chết đi sống lại này.

Anh đã nhờ một nữ gia nhân chảy chuốt lại tóc, thả hai bên tóc trắng xuống trong giống các soái ca ngầu ngầu trong phim cổ trang.
-Bạch Tử Khiêm: “ Này Lục huynh sao huynh lại cho thêm người đi theo chúng ta vậy? Chẳng phải tôi đã nói không nên cho nhiều người đi theo rồi mà.”
-Lục Minh: Quay qua nói “ Công tử à, đây không phải là quyết định của tôi mà là phu nhân, phu nhân sợ người gặp chuyện với những hậu quả trước đây người đã làm.

Sợ người khác ám hại người, dù công tử không muốn dẫn nhiều người làm mọi người chú ý nhưng bây giờ công tử người không còn nhớ ra ai, không nắm bắt được ai là thù ai là bạn nên người cần tránh tiếp xúc thì tốt hơn.”
-Bạch Tử Khiêm: Haizzz…/Thật luôn á đúng là mình không muốn gây chú ý nhưng mà Lục Minh nói cũng đúng, mà cũng đâu cần đem tận mười người./ “Hay huynh kêu họ ẩn thân đi không cần đi lộ liễu vậy đâu.” Gương mặt cầu xin /mày thông minh quá Tử Khiêm ơi, này giống thị vệ ẩn thân trên phim nè hihi./
Lục Minh nhìn anh không nói gì mà ra hiệu cho đám thị vệ mười người, trong chớp mắt đã không còn phía sau lưng anh.


Dù trước đó người dân xung quanh đang lo sợ đến nổi khi anh dẫn theo nhiều người, họ lại sợ con ác ma này lại giở trò gì.
Anh thì mặc kệ đi đến các gian hàng xem xem nhưng không mua gì.

Sau đó Anh dừng trước một cửa hiệu có đề Hàn Lâm Các (Hiệu Sách), nhìn dòng người đi vào, vô cùng xôn xao, háo hức.

Phía trước có hai gã canh cửa lớn tướng.
Khi nhìn đủ thì Tử Khiêm cùng Lục Minh bước vào đến trước quầy định hỏi thì gây ra một ít hoảng loạn, các công tôn tiểu thư thì được các gia nhân, gian đinh bảo vệ phía sau, đưa về một phía của phòng, còn các công tôn công tử họ lại xúm xụm chỉ trỏ to nhỏ.
-Bạch Tử Khiêm: Anh cũng biết được họ đang nghĩ gì nên cũng mặc kệ hướng phía quầy hỏi “Cho hỏi khu sách y nằm ở đâu?”
-…: “Bạch…Bạch công tử… xin đợi chưởng quầy ra…ra tiếp… ngài được chứ.” hắn chạy một mạch đi báo không đợi anh trả lời.
Trong căn phòng vừa có nến vừa có trà.

Một nữ nhân ngồi tựa bên cửa sổ cùng một chiếc bàn được đặt kế bên.

Đôi tay thon dài nuột nà cầm một quyển sách yêu thích, làn da trắng ngần như da em bé, cái mũi nhỏ cao cao, đôi mắt sáng phụ hoạ là hàng mi cong vuốt, mày liễu, tóc đen búi nhẹ với cây trâm vàng tinh xảo một phần tóc lại được buông xả tự do, đôi môi đỏ mọng lâu lâu lại hé mở rồi cong cong như cười hoặc có thể là không.

Trông vô cùng thuần khiết, nét đẹp có phần trong sáng lại mang chút gì đó quyến rũ, nét đẹp này có thể nói là hút hồn biết bao các công tôn.
Cốc cốc cốc
Một nữ nhân khác sau khi gõ cửa cũng tự bước vào, nét đẹp cũng không kém cạnh nữ nhân kia, lại thu hút người khác là sự quyến rũ pha chút mạnh mẽ.
-Liễu Thanh Di: Đôi môi cong cong, đôi mắt có vẻ tinh nghịch nhìn về nữ nhân đang người đọc sách kia cất giọng nói “Quận chúa đại nhân hôm nay lại có nhã hứng đến Hàn Lâm Các, gây không ít náo loạn cho cho quán của tại hạ.”
-Triệu Đinh Yên: Ngước lên nhìn Liễu Thanh Di rồi nhã nhặn đóng sách lại, nhắp một ngụm trà rồi đáp lời “Ý Liễu chủ sự không muốn tiếp đón ta?” nhướng nhẹ một bên mài.

-Liễu Thanh Di: Ngồi đối diện Đinh Yên cũng tự rót cho mình một chung trà “ Không hề, chỉ là các công tôn công tử đến rất đông để chiêm ngưỡng nét đẹp của Quận chúa nhà triều này.

Ai bảo nàng ta tinh thông tứ hạnh đức, danh xưng quốc sắc hiếm có khó tìm, học thức hơn người…..” bị ngắt lời.
-Triệu Đinh Yên: “Haizz… được rồi Tiểu Di, tỷ định đẩy muội lên mây ở sao.

Nếu nói vậy chẳng phải muội là con mồi đang khách về cho tỷ sao, nhanh nhanh trả ngân phiếu đây.” Xoè tay.
-Liễu Thanh Di: " Muội đấy, Quận Chúa đương triều còn thiếu ngân sao?"
-Triệu Đinh Yên: Uống ngụm trà rồi đáp" Chẳng phải tỷ tăng bốc muội...." Bị ngất lời bởi tiếng gõ cửa lớn.
-Liễu Thanh Di: Nhíu mài " Vào đi."
-...: " Bà chủ...Bạch...!Bạch công tử đến...!đến cửa hiệu chúng ta." Thở hỗn hển.
-Liễu Thanh Di : " Bạch Ôn Thần hắn lặng tâm mấy tháng, kinh thành đang yên giờ lại xuất hiện.

Hừ muốn náo loạn quán ta." Nói rồi nhìn về phía Đinh Yên.
-Triệu Đinh Yên: "Sao nhìn muội? Muội có gọi hắn đến à.

Tên Hung Thần xuất hiện thì làm bao người biến mất, họ chắc cay đắng lắm không bằng không chứng để kết tội." Đôi mắt câm ghét lóe lên.

"Ngươi ra ngoài nói với hắn, khách quý như hắn chỉ có chủ muốn tiếp đón được nhưng giờ chủ không có ở đây nên nói hắn thông cảm quay về."
-...: " Quận...!quận chúa...người cho tôi mười lá gan cọp...!tôi cũng không dám."
-Liễu Thanh Di: " Nói với trưởng quầy tìm cách đuổi hắn đi...không được thì gọi ta.


Giờ mà gặp hắn ta thì đúng kế hoạch của hắn ta rồi chẳng phải sao."
...: " Dạ tôi hiểu rồi bà chủ, tôi đi ngay."
-Liễu Thanh Di: "Hắn đến chắc nghe tiếng muội ở đây nên đến quấy phá chớ Ôn Thần như hắn biết gì gọi là sách.

Tại sao trên đời lại có kẻ như hắn, con tướng mà không dụng mà lại dùng mưu.

Cùng một bầu cũng không thể giống nhau."
Hiện tại Anh đang ngồi tại một cái bàn ở giữa sảnh chờ, bầu không khí im lặng đến đáng sợ.

Còn Anh chỉ mãi mê nhìn khắp các gian kệ sách ở đây, đúng là rất rộng mà đây còn là nơi mua bán sách lớn nhất chỉ duy nhất một tiệm trong kinh thành.

Những người khác từ công tử tiểu thư, thư sinh, nho sĩ, đến người làm của cửa hiệu điều một nơi mà đứng, cùng những biểu cảm thái độ khác nhau.
-Lục Minh: Có phần nóng giận vì để công tử của mình chờ đợi nên đã lên giọng hướng tới các gia đinh của cửa hiệu mà hỏi “Hôm nay cửa hiệu không làm việc hay là không muốn tiếp khách, chẳng có phép lịch sự gì khi để khách gia chờ đợi cả buổi, có phải là thiếu tôn trọng quá rôi không?"
Cả đám người điều rung sợ khi nghe được tông giọng vừa trầm lại có phần hơi lớn.

Không những thế gương mặt lạnh tanh của Lục Minh đang hướng về họ.

Đại Ôn Thần lại im lặng nhìn khắp nới rồi rơi cái nhìn từng người làm họ muốn tè ra quần.

Vì đây thường là điềm báo của Ôn Thần nhìn chúng kẻ không vừa mắt và chống đối hắn, hiện tại sẽ không làm gì nhưng sang sáng ngày mai thì tâm hơi điều biến mất.
-Bạch Tử Khiêm: Anh lo mãi mê nhìn thì cũng giật mình khi nghe giọng Lục Minh,thế là anh đảo mắt đến đám người đang rung sợ.

Anh thở dài rồi đi đến cạnh Lục Minh nói khẻ vào tai “Huynh to tiếng thế làm gì? Người khác tưởng anh muốn ăn tươi họ đấy.”
-Lục Minh: Nhìn về phía Anh giọng dịu hơn nói “Là do họ rõ ràng không muốn tiếp người.” lại nhìn đám người ấy.

Đến nước này khi nghe Lục Minh đang thêm dầu vào lửa, sợ sẽ chọc giận Ôn Thần nên cả đám càng cuối người thấp hơn.
Lúc này trưởng quầy cũng đi đến nơi Anh đang đứng cuối người cung kính nói: “Bạch công tử hôm nay chủ…” bị anh ngất lời.
-Bạch Tử Khiêm: “Ông là trưởng quầy? haizzz tôi chỉ là đến đây muốn mua sách không cần đến chủ của cửa hiệu ra tiếp.

Cho hỏi khu sách y ở đâu?” Anh kiên nhẫn hỏi.
-Trưởng quầy: /Giờ phải làm sao? Bà chủ thì kêu tìm cách đổi đi.

Còn hắn lại muốn tìm cách ở lại sao? Còn từ chối thì sáng mai sẽ không thấy được mặt trời/ “Dạ là hướng này.

Ngài đi theo tôi”.

Trước khi đi ông nói nhỏ vào tai một tên gia đinh cái gì đó.
-Lục Minh: Bất mãn “Từ đầu phải vậy thì tốt hơn không, mất bao nhiêu thời gian chờ đợi.

Chỉ là mua sách có cần…”
-Bạch Tử Khiêm: “Đủ rồi Lục huynh.Ta sẽ lựa nhanh huynh ngồi ở đây chờ đi.” Anh quay lưng đi theo trưởng quầy không đợi Lục Minh trả lời vừa xem vừa lựa.

Nhưng không ngờ anh đọc sách đến cuống, không hay thời gian trôi qua khá lâu.

Lục Minh thì không vội mà ngồi chờ đợi Anh tại bàn lúc nãy.
Những khách quan ở đây, có nhiều người đã ra về tránh gặp phiền tối, còn có người ở lại chờ đợi gì đó hoặc là thật sự muốn chờ anh ra về để có một bầu không khí thoải mái mà thưởng sách.
Lúc này bà chủ Liễu Thanh Di cùng Đinh Yên Quận Chúa xuống sảnh vì từ khi được thông báo đến giờ đã là gần ba canh giờ mà vẫn chưa có hồi âm là hắn đã rời đi, nên không thể làm rùa rụt cổ.
-Liễu Thanh Di: “Lục thị vệ hôm nay lại đến lựa sách? Chẳng phải trước đó đã gôm đi rất nhiều sách y thuật? Hôm nay ngài lại muốn tìm hiểu thêm về loại nào?” Chậm rãi bước đến chỗ Lục Minh.
-Lục Minh: Đứng lên cuối chào “Hôm nay công tử tôi đích thân đi lựa, chỉ ngồi chờ.”
-Liễu Thanh Di: Nàng quay về phía các khách quan “Xin mọi người thứ lỗi về việc chậm trễ tiếp đãi của cửa hiệu, mọi người có thể lựa rồi lên các phòng riêng để thưởng sách”
Tất cả mọi người ở đây đã thở phào nhẹ nhõm hơn.


Khi thấy được sự xuất hiện của bà chủ.

Họ vui vẽ lựa sách nhưng cũng tránh khu vực của Anh ra.
Sau đó nàng cùng Quận Chúa ngồi xuống bàn đối diện hướng Lục Minh rót ra hai chung trà rồi xoay người nói “ Mọi người cũng cần trở lại công việc rồi, tiếp đãi các khách quan đừng để thất lễ ở đây ta sẽ tiếp Bạch...” Chưa nói hết câu đã có một giọng nói làm tất cả nơi đây điều yên lặng.

Thanh Di nàng ta nhíu mày và tất cả điều nhìn về hướng giọng nói ấy.
-Bạch Tử Khiêm: Trên tay là những cuốn sách tâm đắc anh bước ra đại sảnh phía sau là trưởng quầy “Lục huynh, trưởng quầy nói…” anh nhìn xung quanh và cuối cùng đặt mắt vào hai nữ nhân ngồi cùng bàn Lục Minh mà nhìn anh, anh cười cười cuối nhẹ đầu như là lời chào rồi lướt qua họ đứng cạnh Lục Minh “Trưởng quầy ông ấy nói lô hàng mới tháng sau mới nhập về, nên ta chỉ lựa được nhiêu đây lần sau lại đến.

Giờ huynh đi tính tiền đi.”
-Lục Minh: “Vậy lần sau đến tiếp, công tử ngồi ở đây đợi, tôi đi nhanh thôi.”
Anh tự nhiên ngồi xuống uống trà lại đảo mắt một vòng “À trưởng quầy khi nào cửa hiệu nhập hàng về có thể nhờ người đến phủ thông báo…”
-Liễu Thanh Di: “Ấy Bạch công tử làm vậy họ sẽ bị trách phạt thì sao?”
-Bạch Tử Khiêm: Anh nhướng một bên mài “ Sao lại vậy? Họ làm gì sai.

Tôi cũng sẽ trả tiền thêm cho họ kia mà, tôi cũng đâu có nó là trong giờ làm.

Chắc tôi nói không rõ nên vị cô nương đây hiểu nhầm chăng.”
Tất cả điều ngớ người với tên Ôn Thần này, hôm nay lại cải thắng bà chủ Liễu từ trước tớ giờ nàng ta luôn là người bắt bẻ hắn ăn nói khôn khéo, thông minh nhanh nhẹn.

Thế mà hôm nay lại nắm bắt được lời bà chủ Liễu.
-Liễu Thanh Di: “Dụng ý của công tử muốn là người đầu tiên có được các lô sách mới nhất ở đây.”
-Bạch Tử Khiêm: Anh cũng không ngần ngại mà gật đầu thừa nhận “ Đúng vậy, mà tôi còn có ý định khác.

Nói nhỏ cho hai vị biết, tôi còn muốn kết giao với chủ tiệm sách này, có thể mở ra cửa tiệm này phải là người uyên bác, thông minh và kiến thức cũng không tầm thường, mà hơn hết có thể đến đây đọc thỏa thích không nhất thiết phải mua về vì giá thành ở đây nghe nói đắt lắm, một cuốn thôi cũng đến một tấn gạo.”
-Bạch Tử Khiêm: Đứng vậy cuối nhẹ người.

“ Tôi phải tìm Lục huynh giờ cũng trễ rồi, xin cáo từ.

Cho mạng phép được biết quý danh không? ” cười nhẹ nhìn vào hai người họ.

Thanh Di lúc này cũng nhíu mài định nói gì, Anh như hiểu ý nói tiếp.

“À tôi không phải có ý gì xấu, tôi biết tất cả điều có thành kiến không tốt về tôi, nhưng hai người lại là một trong số ít đã ngồi đây mà cùng tôi nói chuyện.”
-Triệu Đinh Yên: Nàng Quận Chúa từ đầu đến cuối thấy được sự xuất hiện của Anh đến giờ điều im lặng quan sát từng cử chỉ hành động đến lời nói “Triệu Đinh Yên, còn tỷ ấy là Liễu Thanh Di, hân hạnh.”
-Bạch Tử Khiêm: Cười tươi nhìn Nàng “ Hân hạnh, Tôi Bạch Tử…Bạch Gia Khanh.

Cũng xin cáo từ.”
-Lục Minh: Trên tay là chồng sách được gói gọn “Công tử tôi xong rồi.

Chúng ta về thôi.”
Sau khi bóng dáng hai người rời khỏi hẳn cửa hiệu.

Hai nữ nhân kia nhìn nhau, cả hai điều có những suy nghĩa riêng về người vừa nói chuyện.
-Liễu Thanh Di: Cũng bất ngờ mà hỏi Đinh Yên nàng “Chẳng phải muội luôn tránh tiếp xúc hắn càng xa càng tốt sao?.”
-Triệu Đinh Yên: “Tỷ không nhận ra hắn rất lạ sao.” Nhìn Thanh Di “Từ vóc dáng, thái độ đến cách nói chuyện nhưng là một người hoàn toàn khác.

Muội không nói muốn tiếp xúc với hắn đâu, chỉ là xem hắn ta đang giở trò gì, dù hắn có tốt đến mức nào cũng đâu xóa được quá khứ đầy tội lỗi của hắn.

Hắn sống lại hay chết đi muội cũng không quan tâm, chỉ là hắn đừng gây thêm tội khi đã chở về từ cửa tử.”

Bình Luận (0)
Comment