Chàng Bác Sĩ Xuyên Không Về Thời Trung Cổ

Chương 5


Hôm nay Anh cùng mẫu thân đi đến tiệm tơ lụa nổi tiếng nhất nhì kinh thành vì hôm nay mẫu thân anh có hẹn lấy y phục cho anh.

Trước đó mẫu thân đại nhân đã nói người may cho anh trên dưới hai mươi bộ.

Anh cũng bất mãn dữ lắm đã từ chối mà mẫu thân nhất quyết không chịu vì vậy anh đã nài nỉ xin thay đổi kêu dáng của chúng.

Chất liệu được đổi thành mỏng nhẹ, kiểu dáng cũng đơn giản hơn.

Các loại y phục trước đây anh đã tẳng đi hết chỉ còn vài bộ anh cho tạm được, vì chúng quá nặng và rườm rà.Mẫu thân đang đợi bên ngoài còn anh đang thử y phục.

Lúc này bà gặp được Bình An phu nhân (Là phu nhân của Bình An Vương Gia-Triệu Quốc An là đệ đệ ruột của đương kim thánh thượng) và Quận Chúa Đinh Yên cùng lão bản trò chuyện, bà cũng không thể thất lễ mà đến chào hỏi vì dù gì vẫn là người Vương Triều.

Trong lúc chào hỏi thì Quận Chúa có ý định rời đi thì Anh bước ra cùng bộ y phục mà anh thiết kế.
-Bạch Tử Khiêm: Bộ y phục trắng đường nét và loại vải trong rất nhẹ và đơn giản nhưng khi anh khoát lên người lại có sức hút vô cùng mãnh liệt.

Chiếc áo đã được cách tân ngắn hơn trước không dài như trước lại trông vô cùng bắt mắt với các đường hoa văn điểm chỉ vàng, dáng vóc cao gầy đưởng nét trên gương mặt vô cùng tuấn tú, khí chất điềm đạm, vì vậy tạo cho người nhìn bộ y phục vô cùng hài hoà, dù y phục lạ mắt nhưng lại không gây ra sự quái lạ “Mẫu thân người thấy Khanh nhi như nào, có phù hợp không?”
-Ngọc Tiêu Vân: Bà cười hiền hoà “Hợp, vô cùng phù hợp.”
-Bạch Tử Khiêm: Lúc này Anh nhìn thấy Nàng “Đinh Yên tiểu thư cũng đến đây lựa vải hay may y phục? Còn vị này là…?”
-Triệu Đinh Yên: Từ đầu đến giờ không ai nhận được thái độ của nàng là gì “Đây là mẫu thân của ta, chúng ta đi lựa vải.”
-Bạch Tử Khiêm: Cuối người cung kính “Xin chào bá mẫu.

Thật thất lễ.”
-Tuệ Đinh Dung: Cười cười “Không sao.

Bạch công tử khách sáo rồi, Lâu không gặp trông bạch công tử sáng lạng tươi tắn, khác xa so với trước.”
-Bạch Tử Khiêm: “ Bá mẫu quá khen, Gia Khanh cũng xin tạ lỗi không nhận ra những người trước đây từng gặp.


Cũng tới giờ dùng cơm trưa, cho Gia Khanh mời hai người một bữa cơm không?”
-Tuệ Đinh Dung: Dù biết nhi nữ nhà mình không ưa gì tên này nhưng không thể làm cho phu nhân tướng quân mất mặt “Được chứ, cũng trùng hợp chúng ta đến cửa tiệm nên có thể để ta mời hai người.”
Anh định nói gì thì mẫu thân nhà anh lên tiếng đa tạ vì biết đôi co cũng không thể từ chối phu nhân của Bình An Vương.
Rồi họ cùng nhau rời khỏi tiệm vải hướng đến Tịnh Kỳ Lâu(Quán ăn).

Trong lúc đi Anh cũng bắt chuyện với Nàng, Nàng cũng trả lời cho có lệ nhưng không hề toả thái độ gì.

Và anh cũng biết được cô là chủ của quán ăn nổi tiếng mà Lục huynh nói nhưng anh chưa có dịp đến.

Đến khi họ đến và vào quán thì tạo một không gian yên tĩnh đến lạ, chỉ ngoại trừ các vị huynh đài giang hồ ngồi ăn uống bình thường thì ai cũng rén Anh.

Trưởng quầy nhanh chống đến tiếp đoán và mở đường đến phòng thượng hạng thì có một bất ngờ xảy ra với anh.
-…: Đứng trước mặt đám người Tử Khiêm hỏi “Ngươi là Bạch Gia Khanh? Có người muốn ta lấy mạng ngươi.” Nói xong hắn dùng chảo thủ tấn công trực tiếp hướng Anh.

Nhưng các thị vệ ẩn thân của Anh rất nhanh chống xuất hiện mà gây ra một trận đánh tại quán, đến khi anh thấy tên kia đuối sức có thể rụt ngay dưới đao của thị vệ mình thì anh bảo ngừng ngay lập tức.

Rất may đã giữ được mạng cho hắn.
-Bạch Tử Khiêm: Quỳ xuống một chân cạnh hắn nói “Tôi thật sự không cần biết ai thuê huynh đến đây nhưng đây là quán của bằng hữu tôi nên tôi cũng không muốn gây đổ máu hoặc có án mạng tại đây.

Nên đây là ngân lượng tôi mua lại mạng của mình.

Huynh có thể rời đi.”
Rất nhiều ánh mắt hướng đến anh trong số đó có các võ lâm giang hồ, họ nhìn anh với con mắt khác, họ cũng đã nghe đến danh của Bạch Ôn Thần con của Nguyên Soái Bạch Gia Khánh được biết anh là người thế nào nhưng hôm nay chính mắt trông thấy lại có cách ứng xử điềm đạm lại tử tế, ánh mắt ôn nhu không hề diễn giả.
-…: “Ta khinh, tên chó nhà người cũng có tình người à, Đồ Ôn Thần.

Thắng làm vua, muốn chém muốn giết tuỳ ngươi, tên súc sinh ngươi không cần diễn vai người tốt ở đây, ông cũng không cần sự bố thí.”

-Bạch Tử Khiêm: Anh đứng lên lắc đầu, Anh biết được những người ở đây có cái nhìn không tốt về mình, Anh cũng chỉ làm những gì mình cho là đúng và cách giải quyết tốt nhất.

Kẻ đã ghét, dù có là người tốt, nói cỡ nào cũng ghét.

“Haizzz…Một khi đã ghét thì chỉ muốn dẫm đạp cho nát bét.

Còn một khi đã khinh, thì chỉ lặng thinh và coi như không tồn tại.

Đưa ra ngoài đi, số ngân lượng không lấy thì ta nhận lại.” /Hứ ta sống thực tế thôi, có tiền mà chê là kể ngu, ngươi không giết được ta thì người thuê cũng đâu đưa tiền cho ngươi trị thương./
Ôn Thần hôm nay lại nói ẩn ý trong câu.

Đúng là cái gì cũng có thể xảy ra.

Đọc nhiều sách có ngày lại dùng mà câu từ của hắn lại nghe lạ lạ nhưng cũng thật bắt tai.
-Tuệ Đinh Dung: “ Mọi chuyện cũng ổn thoả, chúng ta cùng dùng bữa thôi.” Xoay người nắm tay Đinh Yên.
Anh cũng thấy ái nái với Phu nhân và Nàng nên đã nói lời xin lỗi, họ cũng lơ lơ cho qua.

/Đến giờ anh mới nhận ra là họ chỉ nể mặt mà dùng bữa, lời nói cũng là giả lã, Đinh Yên trông có vẻ không hề tỏ thái độ ghét gì nhưng nhìn kĩ một chút lại chẳng ưa mình.

Hự vậy mà trước đó anh không nhận ra mà còn bắt chuyện với Nàng./
Trong bữa ăn chỉ có hai mẫu thân hai nhà là trò chuyện qua lại lâu lâu Anh cũng góp vui vài câu.

Còn Nàng từ đầu bước vào phòng đã không hé nữa từ một mực im lặng.

Đến khi vô tình phu nhân muốn gắp cho Anh một miếng thịt mỡ, Anh đã nhẹ nhàng từ chối bà.
-Tuệ Đinh Dung: Cười ôn nhu “ Không ngờ khi Bạch công tử mất kí ức từ ngoại hình đến tính tình cũng thay đổi đến không ngờ.”

-Ngọc Tiêu Vân: “Tiểu tử này khi trở về từ quỷ môn quang, dù không nhớ gì nhưng lại thay đổi như vậy làm tôi cũng rất mừng.”
-Triệu Đinh Yên: Ngồi ăn nhã nhặn đến giờ cũng buột miệng nói mẻ thành thơ
“Kiếp con người mỏng manh như gió
Trời đã cho quay lại kiếp người
Phải sống sao cho thật đáng sống
Gắng buông nỗi ngậm ngùi nơi quá khứ
Tránh hại mình và cả hại người.”
Tất cả cũng im lặng và dùng đến cuối bữa.

Anh cùng mẫu thân xin cáo từ ra về trước.

Anh cũng hiểu một phần mà Đinh Yên nói nhưng anh cũng có lòng tự trọng của mình.

Anh có phải là Bạch Gia Khanh đâu phải bị xỉa xói oan như vậy anh cũng là con người cũng biết tức giận chớ.
-Bạch Tử Khiêm: Mặt hầm hầm “Mẫu thân người định giá bữa ăn lúc nãy giúp con.

Con nghĩ mình sẽ chi trả cho bữa ăn hôm nay.”
-Ngọc Tiêu Vân: “Khanh nhi, chẳng phải phu nhân nói sẽ mời.

Con làm vậy có quá thất lễ với họ.”
-Bạch Tử Khiêm: Mặt bất mãn “Mẫu thân, Khanh nhi không nhớ rõ về trước đây mình gây ra tội tày trời gì.

Nhưng dù sao Khanh nhi đã tôn trọng có ý mời, họ không cần mà đã từ chối, ý lại mời ngược lại có phải đã có ý xem thường, không cần đồng tiền của chúng ta.

Nói chuyện thờ lơ lơ đến cuối cùng lại xỉa xói.

Khanh nhi nhất quyết trả, con cũng có lòng tự trọng của minh chứ.

Để cho họ biết bữa đi ăn hôm nay họ ngoài dự định và trong bữa ăn họ không hề tồn tại với hai mẹ con ta.”
-Ngọc Tiêu Vân: “Haizz… tuỳ con vậy.


Dù gì họ cũng là người của Hoàng Tộc con cũng không nên vướng vào.” /Khanh nhi nói cũng đúng họ thiếu tôn trọng mới mình, thì mình cũng không cần nhìn mặt họ mà sống.

Mình thấy thái độ của Khanh nhi lại khác trước rất nhiều làm gì cũng sẽ suy nghĩ trước và về việc này tiểu tử này làm cũng không sai./
-Bạch Tử Khiêm: Bất ngờ “Gì? mẫu thân nói sao?...Họ là người Hoàng thân quốc thích á? Sao người không nói con biết sớm.”
-Ngọc Tiêu Vân: Nhíu mài “Con có hỏi ta sao.

Ta thấy con nói chuyện tự nhiên với Quận Chúa Đinh Yên nên ta nghĩ con đã biết.”
-Bạch Tử Khiêm: “Ôi trời…!!! mẫu thân đợi con chi trả tiền, rồi trên đường về người làm ơn kể con nghe rõ một chút.”
Sau đó Anh gặp trưởng quầy chi trả bữa ăn ban nãy nhưng trưởng quầy nhất quyết không nhận về đã được lệnh đây là tiệc mời khách của Bình An Vương phu nhân.

Nếu nhận tiền thì trái lệnh mà không nhận thì đắc tội Bạch Ôn Thần.

Hắn đành nói sẽ báo lại cho phu nhân, nhưng anh nói tuỳ ông rồi đặt ngân lượng tại quầy rồi rời đi.
-Trưởng Quầy: Cung kính cuối người “Bẩm Phu nhân và Quận Chúa, lúc nãy trước khi ra về Bạch công tử có chi trả cho bữa ăn, trước đó tôi nhận lệnh là người mời họ nên đã từ chối nhận nhưng ngài ấy một mực chi....Nên tôi báo lại.”
-Tuệ Đinh Dung: Bà nhìn nhi nữ nhà mình rồi nói “Tên tiểu tử này có thể thấy hoàn toàn thay đổi so với trước kia.”
-Triệu Đinh Yên: “Trước kia dù có lộng hành, không xem ai ra gì.

Nhưng bây giờ kiên dè, e nể nhưng hành động đáp trả cũng tinh tế.”
-Tuệ Đinh Dung: “Yên nhi con nên chú ý một chút, dù hắn như nào con cũng nên dè trừng.”
Trên chiếc giường rộng, Anh nằm lăn qua lộn lại /Ôi trời, thì ra mình bị xem thường mà chẳng hay.

Liễu Thanh Di bà chủ hiệu sách ngồi đấy mình lại nói âm mưu cho cô ta còn có dính liếu không hề nhẹ luôn.

Đinh Yên Quận Chúa cô ta là loại người ghét mà trả nói.

Hai người họ ghét mình thế giới điều biết vậy mà mình còn muốn kết thân.

Ôi trời sao này phải tránh xa ba thước.

Không cả những người liên quan đến Hoàng Gia điều tránh xa./

Bình Luận (0)
Comment