Đàm Khê Nguyệt buông tay che mắt anh xuống, ghé tai thì thầm: “Hồi đó em ngỏ ý muốn kết hôn, anh dữ dằn lắm đấy.” Lục Tranh viết từng nét chữ trả lời cô: “Không dữ thì sao em biết anh không phải người tốt?” Đàm Khê Nguyệt nâng mặt anh lên, nhìn sâu vào đôi mắt ấy thật lâu rồi khẽ nói: “Anh đúng là không phải người tốt…” Ngày ấy, vừa nói xong câu đó Đàm Khê Nguyệt đã hối hận, lại thấy ánh mắt lạnh lẽo của anh, cô càng hối hận hơn. Có lẽ do rơi xuống sông nên đầu óc không tỉnh táo, nếu không sao cô dám nói ra những lời ấy. Cô định quay người bỏ đi nhưng ánh mắt anh như đinh chặt cô tại chỗ. Anh từng bước tiến lại gần, cô nhìn anh, móng tay bấm sâu vào lòng bàn tay mà chẳng thấy đau. Cuối cùng anh dừng trước mặt cô, tim cô đập loạn nhịp trong cổ họng. Hai người im lặng nhìn nhau, không khí như đông cứng lại. Lục Tranh nhặt một cành cây ở góc tường, nhúng nước từ lu nước gần đó rồi viết xuống nền: “Tôi không chơi trò giả vờ kết hôn với ai cả.” Những giọt nước nhỏ xuống nền đá xanh dần tan biến, Đàm Khê Nguyệt đứng chết lặng, bộ não cứng đờ chưa hiểu hết ý nghĩa những chữ đó. Anh lạnh lùng nhìn cô, ném cành cây về góc tường rồi tiến thêm một bước, nắm lấy cánh tay cô như nắm một món đồ và ném cô ra ngoài cổng. Cánh cửa đóng sầm lại trước mặt, lúc này Đàm Khê Nguyệt mới hiểu – đó chính là lời từ chối của anh. Cũng phải thôi, chuyện kết hôn đâu phải chuyện đùa để giả vờ như vậy. Bản thân Đàm Khê Nguyệt đã từng ly hôn một lần, như lời mấy bà mối nói thì nửa đời sau đã hỏng rồi, nên cô nghĩ kết rồi ly thêm lần nữa cũng chẳng sao. Nhưng với người khác đâu phải vậy, có ai kết hôn mà lại hướng đến ly hôn đâu. Lúc cô vùng vẫy trong dòng nước, anh đột ngột xuất hiện cứu cô lên, khiến cô ngỡ anh như cọng rơm cứu mạng. Nhưng thực tế, trên đời này làm gì có ai là cứu tinh của ai, chỉ có tự mình cứu lấy mình mà thôi. Mấy ngày sau đó, cô không dám đi qua phía Hà Đông nữa, sợ gặp anh sẽ ngượng. Nhưng một tuần sau, cô lại bắt đầu đi lối đó. So với việc gặp anh, cô còn sợ gặp đám bà mối và tên Lâm Thanh Hòa dai như đỉa hơn. Vả lại dù có gặp anh cũng chẳng sao, anh còn chẳng biết tên họ cô là gì. Nhìn ánh mắt lạnh lùng hôm đó của anh, chắc gặp lại anh cũng chỉ xem cô như người lạ thôi. Mà có lẽ anh cũng ít khi ở nhà, mỗi lần cô đi ngang qua ngôi nhà xinh đẹp đó, cổng luôn khóa chặt. Hôm trời mưa đó, cô nghĩ Lâm Thanh Hòa dù nhàn đến mấy cũng không ra đường, nên không đi đường vòng xa. Nhưng cô đã đánh giá thấp sự dai dẳng của anh ta. Hôm đó anh ta uống say, sức mạnh tăng gấp bội, chặn thẳng xe đạp của cô lại rồi lao về phía cô. Đường vắng không một bóng người, trời thì mưa, dù có kêu cứu cũng chẳng ai nghe thấy. Trong lúc nguy cấp, cô rút bình giữ nhiệt trong túi ném vào anh ta rồi đạp xe chạy mất. Cô biết mình đã đánh trúng anh ta, không hối hận về việc đó, chỉ tiếc là đã dùng bình giữ nhiệt của mình. Ngày hôm sau, Lâm Chương Nghị cầm bình giữ nhiệt dính máu của cô cùng bản giám định thương tích đến tìm. Theo báo cáo, Lâm Thanh Hòa bị thương ở đầu, chảy nhiều máu, bị chấn động não và rối loạn ý thức tạm thời. Lâm Chương Nghị đưa ra cho cô hai lựa chọn. Một là trong vòng một tháng tìm đại ai đó kết hôn để cắt đứt hy vọng của Lâm Thanh Hòa. Hai là quay lại với Lâm Thanh Hòa, được nhà họ Lâm nuôi sung sướng cả đời, không sinh được con thì nhận một đứa từ họ hàng về, đỡ phải chịu tội thêm lần nữa. Cuộc sống như vậy biết bao người ao ước mà không được. Nói đến câu cuối, Lâm Chương Nghị không giấu nổi vẻ mặt ghê tởm: “Nếu cô không chọn cách nào trong hai cách này, chúng tôi đành phải truy cứu đến cùng tội cố ý gây thương tích. Đây không phải tội nhẹ đâu, cô có thể nếm thử mùi vị ngồi đồn công an trước. Nếu không phục thì cứ việc lên tòa kiện, cô bảo nó quấy rối cô nhưng phải có bằng chứng. Theo tôi biết, nó còn chưa chạm được vào cô, còn bằng chứng cô đánh nó thì đang ở đây. Dù cuối cùng không kết tội được cô thì quá trình kiện tụng qua lại, nhà họ Lâm chúng tôi có cả tiền lẫn người, đừng nói một hai năm, vài năm cũng chơi được. Nhưng không biết mẹ ruột cô vừa mổ tim có chịu đựng nổi chuyện này không, cô tự cân nhắc đi.” Lâm Chương Nghị nói xong thì bỏ đi. Đàm Khê Nguyệt ngồi trong quán cafe yên tĩnh, thẳng lưng, vô thức nhìn ra cửa sổ, tình cờ chạm phải ánh mắt người đang hút thuốc bên đường. Ánh mắt anh vẫn lạnh lùng như trước. Lâm Chương Nghị thấy anh liền chủ động tiến lên chào hỏi. Anh chỉ liếc mắt nhìn ông ta một cái rồi quay đi chỗ khác, như thể Lâm Chương Nghị là không khí, lười cả phản ứng. Lâm Chương Nghị sắc mặt tối sầm, vung tay áo giận dữ bỏ đi. Đàm Khê Nguyệt nhấp một ngụm trà đã nguội, rồi lại nhìn ra ngoài. Hóa ra anh cũng không ưa gì Lâm Chương Nghị, mà có vẻ Lâm Chương Nghị còn khá e dè anh. Trong thị trấn này vẫn có người khiến Lâm Chương Nghị phải nể sợ. Anh uể oải nhả một hơi khói trắng, ánh mắt lại quay về phía cô. Đàm Khê Nguyệt nhìn anh, tự nhủ rằng so với cách anh đối xử với Lâm Chương Nghị, thái độ lạnh nhạt với cô còn có thể coi là tốt chán. Cô uống hết ly trà, chống tay vào bàn chậm rãi đứng dậy, đẩy cửa kính bước về phía anh. Khi gần đến nơi, bước chân cô chợt chần chừ vì chưa nghĩ ra nên chào hỏi anh thế nào. Đột nhiên có người từ phía sau chạy đến, túm lấy cô, ấn tờ hóa đơn vào người cô. Đó là nhân viên phục vụ của quán, anh ta tức giận nói: “Cô chưa trả tiền mà đi đâu? Định ăn quỵt à?” Đàm Khê Nguyệt trước là sững người, sau đó mặt đỏ bừng. Cô bị Lâm Chương Nghị gọi đột xuất vào đây, chẳng mang theo gì, cô lúng túng giải thích: “Xin lỗi,tôi không mang ví. Tôi có thể về lấy tiền rồi mang đến ngay được không? Tôi làm kế toán ở xưởng đồ chơi đầu phố bên cạnh, tôi tên là—” Nhân viên phục vụ cắt ngang lời cô, nhìn cô như nhìn kẻ lừa đảo, định lôi cô vào quán: “Không được, cô phải vào quán gọi điện bảo đồng nghiệp mang tiền đến.” Lục Tranh chậm rãi bước tới, miệng vẫn ngậm điếu thuốc đang cháy dở, lấy tờ hóa đơn từ tay cô, nheo mắt nhìn qua từng dòng. Nhân viên phục vụ đang hung hăng bỗng héo xìu khi thấy anh, không dám túm Đàm Khê Nguyệt nữa. Anh móc ví lấy tiền đưa cho người phục vụ. Anh ta cầm tiền một cách miễn cưỡng, còn cúi người nói “Mời quý khách lần sau ghé lại” rồi vội vã chạy đi. Đàm Khê Nguyệt ngượng ngùng, suýt nữa thì cúi người cảm ơn anh: “Cảm ơn anh đã cứu tôi thêm lần nữa. Lát nữa tôi tan ca, đi ngang nhà anh sẽ mang tiền đến trả. Anh về nhà khoảng mấy giờ?” Anh chỉ liếc cô một cái lạnh nhạt, bóp tắt điếu thuốc ném vào thùng rác rồi bước đi. Một thanh niên tóc vàng không biết từ đâu nhảy ra, chạy đến bên anh, hạ giọng nói: “Anh, em vừa nghe tin Lâm Chương Nghị cũng định chiếm miếng đất đó, chúng ta phải nhanh lên, không thể để nhà họ Lâm cướp mất.” Giọng cậu thanh niên tóc vàng càng lúc càng xa, Đàm Khê Nguyệt ngẩn ngơ đứng tại chỗ rất lâu không nhúc nhích. Tan ca, cô đi ngang qua nhà anh, cổng vẫn khóa chặt. Cô đứng dưới cây liễu đợi hơn nửa tiếng không thấy anh về. Cô dựng xe đạp sau cây liễu, đeo túi chậm rãi đi về phía bờ sông. Lần này cô chọn một chỗ vững chắc bên bờ, định đọc thư nhưng không tập trung được, đành nhặt đá nhỏ ném xuống nước. Những viên đá bay qua mặt nước tĩnh lặng, tạo thành từng vòng gợn sóng nhỏ, cô ngây người nhìn những gợn nước xao động. Không biết từ bao giờ thời gian đã trôi qua, mặt trời đã khuất sau chân núi, sương trắng xanh bay lượn nơi chân trời, những ngôi sao bắt đầu lấp lánh trên đỉnh núi. Chắc anh đã về rồi, Đàm Khê Nguyệt từ trong dòng suy tưởng tỉnh lại, lau khô khóe mắt ướt, định đứng dậy nhưng lại dừng lại. Cô ngồi xổm bên bờ sông, vươn tay ra định vốc nước rửa mặt, không muốn ai thấy mình đã khóc. Nhưng tay mới vươn được nửa chừng, phía sau đã có tiếng động. Lục Tranh sải bước tới, túm ngay cổ áo kéo cô lùi khỏi bờ sông. Quay lại nhìn thấy vẻ mặt nghiêm trọng của anh, cô không biết anh vừa tới hay đã ở đó một lúc rồi, nhưng dường như anh luôn lo lắng cô sẽ tự tử. Một người lạnh lùng như vậy mà cũng quan tâm đến sự sống chết của người khác, có lẽ trái tim anh không lạnh lùng như vẻ ngoài. Cô lại giải thích lần nữa: “Anh thật sự không cần lo lắng, tôi rất quý mạng sống, sẽ không làm chuyện dại dột đâu, không bao giờ.” Anh nhìn thẳng vào mắt cô. Đàm Khê Nguyệt không tự nhiên né tránh ánh mắt anh, giấu đầu hở đuôi giải thích: “Không có khóc đâu, chỉ là ngồi lâu quá, gió làm cay mắt thôi.” Anh dường như không hề quan tâm đến việc cô đã khóc hay chưa. Buông cổ áo của cô ra, anh lùi về sau một bước, tạo khoảng cách giữa hai người. Cô cũng lùi lại, và họ đứng đối diện nhau bên bờ sông. Bầu trời mờ ảo, ánh trăng vừa lên ngọn cây phản chiếu lấp lánh trên mặt nước gợn sóng. Xa xa, khói bếp bay lên từ từng nhà. Họ như thể vừa thuộc về, vừa không thuộc về những ánh đèn dầu le lói kia. Làn gió đêm dịu dàng thổi qua mặt, mang đến cho cô chút can đảm. Nắm chặt tay, cô từ từ mở lời: “Tôi vẫn mong anh cân nhắc về việc tôi đã nói trước đó.Tôi nghĩ nếu anh chưa bắt đầu tìm hiểu ai, chắc sẽ không ai có thể đăng ký kết hôn với anh nhanh như vậy đâu. Anh cũng không muốn để nơi đó rơi vào tay nhà họ Lâm, đúng không? Tôi cũng không ưa gì nhà họ Lâm như anh vậy. Tôi không cần tiền của anh đâu, chúng ta có thể lập thỏa thuận.” Những lời này cô đã sắp xếp trong đầu rất nhiều lần, nhưng khi thực sự nói ra vẫn lộn xộn, đầu đuôi không đâu vào đâu. Cô chợt nhớ ra mình chưa tự giới thiệu: “Tôi tên là Đàm Khê Nguyệt, cũng là người Thanh Thủy, sống ở phía đầu của thôn. Ba tôi tên Đàm Thanh Sơn. Tôi đã từng kết hôn một lần, con trai của Lâm Chương Nghị trước đây là–“ Anh cau mày, không để cô nói tiếp. Nắm lấy tay cô, anh viết lên lòng bàn tay cô hai chữ: “Được.” Đàm Khê Nguyệt mất một lúc mới hiểu được anh viết gì, rồi lại sửng sốt vì không biết anh đồng ý chuyện gì. Anh lại viết: “Đưa giấy bút cho tôi.” Cô ngơ ngẩn lấy từ trong túi ra quyển vở và cây bút đưa cho anh. Anh nhận lấy, không biểu lộ gì mà mở một trang vở, cầm bút viết nhanh và trôi chảy một đoạn, rồi đưa lại cho cô. “Có thể kết hôn một năm. Sau một năm, em muốn ly hôn bỏ đi hay muốn tiếp tục, tôi đều sẽ phối hợp. Chỉ một điều, tôi không muôn làm vợ chồng giả với ai cả. Em suy nghĩ kỹ đi. Sáng mai 8 giờ tôi đợi em dưới cây liễu. Nếu em thấy được, thì mang theo sổ hộ khẩu, chúng ta cùng đi Phòng Hộ tịch. Dĩ nhiên, em đến hay không cũng được.” Cô nhìn trang giấy đó, trước nửa đêm mất ngủ, sau nửa đêm lại trùm chăn ngồi dậy, ngồi vào bàn viết viết xóa xóa, làm ra một bản thỏa thuận, rồi chép thêm một bản nữa, thành hai bản giống hệt nhau. Cô thức trắng đêm đó, sáng sớm hôm sau đã cầm sổ hộ khẩu và bản thỏa thuận ra khỏi nhà. Nhưng trên đường đi về phía cây cầu đầu phía Đông, cô đi đi lại lại không dưới hai mươi vòng. Đến khi cuối cùng cô đạp xe đến dưới cây liễu thì mặt trời đã lên cao, chắc đã qua 8 giờ, có khi đến 10 giờ rồi, dưới cây liễu từ lâu không còn ai. Cô đứng dưới cây liễu trống trải đến khi chân tê cứng mới định đẩy xe đi. Cánh cửa đóng chặt kẽo kẹt mở ra, anh từ sau cửa bước ra. Ánh nắng xuyên qua từng tầng mây, rọi xuống rực rỡ khắp mặt đất, tạo thành những vệt sáng lung linh bảy sắc. Cô quay người lại, chạm phải đôi mắt đen thẫm như vực sâu của anh. Trước đây, nhiều lúc cô không hiểu được và cũng không đoán ra được đôi mắt đen nặng trĩu ấy đang nghĩ gì. Giờ đây dường như cô có thể đọc hiểu anh một chút. Đàm Khê Nguyệt khẽ vuốt khóe mắt anh, hỏi câu hỏi đè nén trong lòng: “Sao lúc đó anh không nói cho em biết anh đã giải quyết xong sổ hộ khẩu, không cần kết hôn với em cũng được?” Lục Tranh nhướn mày, như không ngờ cô phát hiện ra điều này, viết: “Em biết từ khi nào?” Đàm Khê Nguyệt bắt chước anh, liếc mắt đáp: “Anh đoán xem.” Lục Tranh bật cười, Đàm Khê Nguyệt giả vờ véo cổ anh ép hỏi: “Có phải anh lừa em không?” Lục Tranh không nhận tội danh này, anh lấy giấy bút trên bàn, viết cho cô xem: “Không nói cho em, là vì anh không muốn đơn độc thành một hộ riêng. Anh muốn để em làm chủ hộ cho anh.” Đàm Khê Nguyệt nhớ lại sổ hộ khẩu của hai người, phần chủ hộ ghi tên cô. Cô chọc chọc mũi anh: “Vậy anh gọi em là chủ hộ đi.” Lục Tranh khẽ nói: “Mèo chủ hộ.” Đàm Khê Nguyệt không thích cách gọi này: “Mèo chủ hộ nghe không oai.” Anh ậm ừ sửa lại: “Mèo lớn chủ hộ.” Thôi, cũng được, nghe còn hơn mèo chủ hộ. Đàm Khê Nguyệt tựa vào vai anh, hai người lặng lẽ rúc vào dưới ánh đèn. Một lúc lâu sau, cô lẩm bẩm: “Nếu hết một năm, em vẫn muốn ly hôn với anh thì sao?” Không khí như đông cứng trong thoáng chốc. Đàm Khê Nguyệt định ngẩng đầu nhìn anh nhưng không động đậy, chỉ đưa tay v**t v* cổ anh đang căng cứng. Anh cầm bút viết gì đó lên vở, đưa đến trước mắt cô. “Anh đã ký tên vào bản thỏa thuận của em rồi, em muốn thế nào anh sẽ làm thế đó. Anh cũng đã nói rồi, đến lúc đó em muốn ly hôn bỏ đi hay muốn tiếp tục, anh đều sẽ phối hợp.” Rồi anh viết thêm một đoạn nữa. “Chỉ là nếu em không cần anh nữa, anh sẽ thực sự không còn một người thân nào, lại thành kẻ cô đơn đáng thương không ai muốn.” Ờ. Cô biết ngay anh quen giả vờ đáng thương mà. Lục Tranh nâng cằm cô lên, nhìn vào mắt cô: “Em sẽ đề nghị không?” Đàm Khê Nguyệt suy nghĩ, trả lời thật lòng: “Anh phải thể hiện tốt đã, em có đề nghị hay không là tùy vào biểu hiện của anh.” Lục Tranh viết: “Anh nghĩ anh thể hiện đủ tốt rồi.” Anh còn khá tự tin, Đàm Khê Nguyệt nhìn anh: “Anh thể hiện tốt chỗ nào?” Lục Tranh không viết lên giấy nữa, mà dùng ngón tay viết lên lòng bàn tay cô. Anh vạch ngang vạch dọc trên những đường chỉ tay của cô, Đàm Khê Nguyệt mặt dần đỏ lên, đợi anh viết xong, sắc đỏ trên mặt cô đã lan từ tai xuống tận cổ. Cô kiềm chế cơn nóng trên mặt, cong mắt cười với anh, ngón tay khẽ chạm vào yết hầu anh, khiêu khích nhẹ nhàng: “Có bản lĩnh thì nói ra đi, anh cũng chỉ biết viết thôi.” Lục Tranh dừng lại, anh thật sự chưa từng nói câu nào như thế. Đàm Khê Nguyệt ấn ấn khóe môi đang mím chặt của anh, rồi vỗ vai anh, để anh thả cô xuống. Sau này anh mà dám nói bậy kiểu này, cô sẽ dùng chiêu này trị anh. Dù sao với tốc độ hồi phục hiện tại của anh, cô còn có thể đấu với anh được một thời gian. Lục Tranh siết chặt eo cô, ánh mắt nặng nề nhìn chằm chằm cô. Sau một lúc lâu, anh áp sát tai cô, môi mỏng hé mở, từng chữ từng chữ thốt ra: “Một đêm bảy lần còn chưa đủ, em còn muốn một đêm mấy lần nữa?”