Chàng Câm Ở Đầu Thôn - Đông Nhật Ngưu Giác Bao

Chương 43

Hơi thở Lục Tranh trầm xuống khi anh nghiêng người về phía cô, nhẹ nhàng nâng cằm Đàm Khê Nguyệt. Đàm Khê Nguyệt vội đưa ngón trỏ đặt lên môi anh. Ánh mắt họ gặp nhau, và cô càng ấn mạnh hơn. Khóe mắt Lục Tranh ánh lên nụ cười, môi lạnh của anh chạm vào lòng bàn tay ấm áp của cô. Do khuyết tật về giọng nói, anh luôn nói chậm rãi, từng chữ một, giọng khàn đục pha chút lười biếng: ‘Em không phải muốn nếm thử sao?’ Má Đàm Khê Nguyệt ửng hồng. Cô dùng lòng bàn tay mân mê khóe môi anh, lí nhí: ‘Anh nói cho em biết đi, lần trước anh chơi ném tuyết là khi nào?’ Lục Tranh nắm lấy cổ tay cô, viết lên mu bàn tay: ‘Anh chưa từng chơi ném tuyết.’ ‘Nói dối.’ Đàm Khê Nguyệt không tin Nụ cười Lục Tranh càng rõ nét. Anh ôm eo cô, nhấc bổng cô từ ghế nhỏ lên đặt trên mặt tủ. Hai người ngang tầm mắt, anh nghiêm túc viết: ‘Anh không lừa em.’ ‘Có mà.’ Đàm Khê Nguyệt khẳng định. ‘Khi nào?’ Lục Tranh mở miệng hỏi. Đàm Khê Nguyệt cụp mắt xuống, không đáp, chỉ mân mê nút áo anh. Lục Tranh thổi nhẹ vào hàng mi dày của cô. Đàm Khê Nguyệt chỉ khẽ run mi, vẫn không nhìn anh. Anh lại thổi tiếp. Bị trêu chọc đến bực mình, Đàm Khê Nguyệt ngước mắt lên trừng anh, ánh mắt lấp lánh, vừa như làm nũng vừa như giận dỗi. Ánh mắt Lục Tranh sâu thẳm dần. Anh dùng ngón tay búng nhẹ vào môi cô đang mím chặt: ‘Nói đi.’ Đàm Khê Nguyệt đá anh một cái. Cô nhìn anh hồi lâu rồi cuối cùng thốt ra: ‘Lúc nói chuyện kết hôn đấy.’ Ánh mắt Lục Tranh khựng lại. Đàm Khê Nguyệt nắm được sự do dự trong ánh mắt anh, cô túm lấy tai anh: ‘Còn bảo không lừa hả?’ Lục Tranh cười. Đàm Khê Nguyệt càng túm mạnh hơn. Lục Tranh đưa tay định viết lên mu bàn tay cô. Đàm Khê Nguyệt búng mạnh vào môi mỏng của anh, lạnh lùng ra lệnh: ‘Nói đi, đừng viết.’ Lúc thì nũng nịu, lúc lại lạnh lùng, cô nắm trái tim anh trong tay, n*n b*p theo ý mình. Anh cúi người, nhẹ chạm trán cô, giọng khàn đục: ‘Không tính là lừa.’ Hơi thở anh phả lên môi cô, khi nhẹ khi nặng. Lòng Đàm Khê Nguyệt mềm nhũn, giọng cũng dịu lại: ‘Sao lại không tính?’ Lục Tranh chỉ nhìn cô, đôi đồng tử đen láy sáng rực như có thể nhìn thấu tâm can người. Đàm Khê Nguyệt đưa tay che mắt anh lại. Ngày mưa ấy, anh xách hành lý giúp cô ra tận bến xe. Cô cảm ơn anh, anh im lặng không đáp, liếc nhìn cô rồi quay người bước vào làn mưa. Cả dáng người cao lớn cũng toát lên vẻ trầm mặc. Cô đứng ngây người một lúc mới nhận ra chiếc ô vẫn còn trong tay, định đuổi theo thì anh đã khuất sau màn mưa. Chiếc ô chỉ có thể đợi lần sau gặp để trả. Tuy không biết tên anh nhưng đôi mắt ấy để lại ấn tượng sâu sắc. Cô nghĩ, nếu gặp lại chắc chắn sẽ nhận ra anh. Dù thị trấn nhỏ này không lớn nhưng tỷ lệ tình cờ gặp ai đó vẫn rất thấp. Chiếc ô phơi khô rồi vẫn nằm trong túi cô. Hàng ngày bị bao việc dồn ép đến mệt mỏi cả thể xác lẫn tinh thần, dần dà cô cũng quên mất chiếc ô ấy. Không phải cô không nghĩ đến cuộc sống sau ly hôn sẽ ra sao, chỉ là mọi thứ còn tệ hơn cả tình huống tồi tệ nhất cô từng tưởng tượng. Nhà họ Lâm tạo áp lực khắp nơi, lời đồn đại khắp chốn. Cứ một hai ngày lại có mối mai tìm đến, ngay cả họ hàng cũng đến xem náo nhiệt. Lời nói bóng gió đều ý là đàn bà một lần đò, nửa đời sau coi như hỏng, không quan tâm đối phương có mấy con, hơn kém bao nhiêu tuổi, điều kiện tốt xấu thế nào, chỉ cần chịu cưới thì phải cảm tạ trời đất mà lấy ngay, không thì nửa đời sau còn tan nát hơn, chết đi cũng chẳng có chỗ chôn. Mẹ cô tuy không nói gì với cô, nhưng vì con gái đã cãi nhau với không biết bao nhiêu người. Anh chị cô cũng vậy, bên ngoài cãi nhau với người ta nhưng không muốn cô biết, hàng ngày vẫn cười vui an ủi cô. Mấy bà mối bị mẹ và chị dâu mắng đến không dám đến nhà nữa thì chặn đường cô. Sau khi cô đuổi họ đi, Lâm Thanh Hòa lại xuất hiện. Anh ta cứ lặp đi lặp lại mấy câu cũ rích: rời xa anh ta thì cô còn ngày nào yên ổn, nếu hối hận thì anh ta sẽ đại lượng bỏ qua, họ có thể tái hợp. Cô ném đá đuổi anh ta đi nhưng lần sau anh ta vẫn xuất hiện, như một oan hồn không chịu tan. Không biết những ngày như vậy khi nào mới kết thúc. Mỗi ngày cô chỉ có thể đi đường vòng qua con hẻm vắng bên sông Hà Đông để về nhà. Vào lúc tuyệt vọng nhất, cô ngồi bên bờ sông viết thư cho Phàn Hiểu Hiểu, ước gì có một nơi nào đó cho cô được yên tĩnh một năm. Thời gian đó, trước khi tan ca về nhà, cô thích ngồi bên bờ sông một lát. Cỏ bên bờ sông cao và rậm, có thể che kín cô. Ngoài tiếng gió và tiếng nước, cô không nghe thấy âm thanh nào khác. Cô thích sự yên tĩnh ấy. Nhưng hôm đó bờ sông không chỉ có mình cô. Đang viết thư cho Phàn Hiểu Hiểu được nửa chừng thì từ đằng xa vọng đến giọng một người đàn ông: ‘Nếu cậu muốn lấy được mảnh đất đó, nhất định phải có hộ khẩu ở thị trấn này. Hộ khẩu ở nơi khác chắc chắn không được đâu.’ Một lúc sau, người đó lại nói: ‘Theo tôi thì cậu nên cưới vợ ngay đi, tìm một cô gái ở thị trấn để vào làm rể. Như thế không phải hộ khẩu cậu cũng được chuyển đến à? Hơn nữa mảnh đất nhà cậu vẫn đứng tên chú ba cũng không ổn, không thì sao chú ba cứ giục cậu cưới vợ.’ Cô vô tình nghe được cuộc nói chuyện của người khác, chỉ thấy hơi lạ. Người đó giống như đang diễn kịch một mình, tự nói tự đáp. Lúc này đứng dậy đi cũng không tiện nên cô cứ ngồi đó tiếp tục viết thư. Người đó lại cười khẩy hai tiếng: ‘Nếu cậu không muốn cưới thật thì tôi có một kế hay. Sao cậu không tìm một góa phụ ở thị trấn? Các cậu có thể kết hôn theo thỏa thuận, cậu bỏ tiền, cô ta cho mượn hộ khẩu. Đăng ký kết hôn thật, làm vợ chồng giả, lấy được giấy đăng ký rồi cậu chiếm lấy mảnh đất đó. Qua một hai năm thì ly hôn, có thế thôi. Miễn là cậu trả đủ tiền, chắc chắn sẽ có người đồng ý hợp tác.'” Ngòi bút của cô dừng lại tại chỗ. Cô không nhận ra rằng, với đề xuất vớ vẩn này, cô lại có chút mong chờ được nghe câu trả lời từ phía bên kia. Nhưng sau đó không còn tiếng nói chuyện nữa. Cô tưởng họ đã đi chỗ khác nói chuyện. Định quay đầu nhìn thì một làn khói thuốc nhàn nhạt thoảng qua bụi cỏ. Cô giật mình, tờ giấy viết thư bay ra ngoài. Cô với tay định bắt, không đứng vững, “bùm” một tiếng rơi xuống sông. Cô được người ta vớt lên, ướt như gà rơi xuống nồi canh, từ đầu đến chân đẫm nước. Cô không ngờ lần gặp lại anh lại trong tình cảnh thế này. Có vẻ mỗi lần gặp anh cô đều trong tình trạng chật vật. Nhưng lần này anh cũng chẳng khá hơn, từ đầu đến chân cũng ướt sũng. Anh đặt cô xuống mặt đất, cởi chiếc áo khoác ướt của mình choàng lên người cô, rồi nhìn cô chằm chằm, vẻ giận dữ hiện rõ trong mắt. Không hiểu sao, cô như đọc được ý nghĩa trong ánh mắt anh. Cô kéo chặt áo khoác quanh người, run rẩy giải thích: ‘Tôi không có ý tự tử đâu, chỉ là không đứng vững nên ngã thôi.’ Anh không nhìn cô nữa, quay người bỏ đi. Vài giây sau lại quay lại, nhặt chiếc túi xách của cô trên mặt đất rồi nắm lấy cổ tay cô. Anh cứ thế kéo cô đi, cô không biết anh muốn đến đâu, nhưng lạ là cô không hề sợ hãi. Có lẽ vì quá lạnh nên quên cả sợ, hoặc có thể vì anh đã thấy bộ dáng chật vật nhất của cô, hay là vì trong nước, anh đã giữ chặt cô, cứu cô từ bờ vực của cái chết, gọi anh là ân nhân cứu mạng cũng không quá. Họ đi qua một con hẻm, dừng lại trước một cây liễu lớn. Anh móc chìa khóa mở cổng. Thì ra đây là nhà anh. Mấy ngày qua, mỗi lần đi ngang qua đây, mắt cô đều bị ngôi nhà này thu hút. Gạch xanh tường trắng, tường phủ đầy hoa hồng leo xanh mướt, một ngôi nhà thật đẹp, không chỉ hiếm thấy ở trong thôn mà ngay cả ở thị trấn cũng hiếm có. Cô nghĩ chủ nhân ngôi nhà chắc hẳn là người rất biết hưởng thụ cuộc sống Không ngờ chủ nhân lại chính là anh. Anh cũng là người thôn Thanh Thủy, nhưng cô dường như chưa từng gặp anh. Thực ra ngoài mấy nhà hàng xóm gần nhà, cô cũng không quen biết mấy người khác trong thôn. Chưa từng gặp cũng không có gì lạ, huống chi nhà anh lại ở tận bên Hà Đông, trước đây cô cũng chẳng đến khu Hà Đông mấy lần, bên đó cũng chẳng có mấy hộ dân. Trong lúc chờ anh mở cửa, cô nhìn cây liễu trước cổng, rồi lại quay sang nhìn gương mặt trầm lặng của anh. Chính lúc đó cô chợt nhận ra – có lẽ anh chính là người câm mà người ta vẫn nói. Cổng mở ra, bên trong sân còn đẹp hơn nữa. Dưới hoàng hôn rực rỡ, lối đi lát đá xanh, đường mòn rải sỏi uốn lượn, cây hồng xanh tốt, vườn rau nhỏ ngăn nắp sạch sẽ. Anh vẫn nắm tay kéo cô vào nhà, lấy cho cô máy sấy và khăn tắm, rồi một bộ quần áo sạch. Anh ra hiệu cho cô chờ một lát rồi kéo rèm lên, sau đó anh ra khỏi phòng, rồi ra khỏi sân, khép hờ cổng lớn cho cô. Trên mặt đất còn in dấu chân ướt của anh. Anh cũng ướt như cô, áo khoác của anh vẫn đang khoác trên người cô, vậy mà anh cứ thế để cô lại trong nhà mình. Cô lau qua tóc, thay quần áo của anh rồi chạy ra cổng định gọi anh vào, nhưng anh không còn đó. Đợi đến khi cô sấy khô tóc, phơi quần áo ướt được một nửa rồi thay lại, anh mới trở về, trong tay cầm tờ thư không biết bay đi đâu của cô. Cô nghiêm túc cảm ơn anh, lấy cái ô trong túi trả lại, rồi nói sẽ đem quần áo vừa mặc về giặt sạch rồi mang trả sau. Anh giữ lấy quần áo, không cho cô lấy, ánh mắt lạnh lùng rõ ý tiễn khách. Cô đành thôi không lấy quần áo, lại cảm ơn anh lần nữa rồi chào tạm biệt, xách túi ra đến cổng. Cô đứng dưới cây liễu khoảng nửa tiếng, rồi quay lại lối cũ. Anh vẫn đứng trong sân, chưa về phòng. Sợ mình sẽ do dự, cô cắn móng tay rồi đi thẳng vào vấn đề: ‘Tôi vừa nghe được… cuộc nói chuyện của các anh. Anh có muốn kết hôn với tôi một năm không?’ Đến tận bây giờ cô vẫn nhớ ánh mắt anh lúc đó nhìn cô, ánh mắt lạnh lẽo sắc như dao, hung dữ đến mức đáng sợ

Bình Luận (0)
Comment