“Sư tổ, ta… Ta…”
Bỗng nhiên giọng nói của Đế Vô Sinh nghẹn ngào.
Hắn ta run rẩy nói rõ tình huống với Sở Duyên.
Đối mặt với đại thế nghịch thiên, đương nhiên là Thái Nhất Kiếm Tông lựa
chọn trung lập, Đế Vô Sinh không biết tông chủ của Vô Đạo Tông là Thiên
Đạo.
Nhưng hắn ta biết, quan hệ giữa Vô Đạo Tông và Thiên Đạo vô cùng phức tạp,
tuyệt đối không thể nghịch thiên.
Cho nên hắn ta lựa chọn trung lập, nhưng không ngờ quyết sách của hắn ta,
khiến rất nhiều người bất mãn.
Chịu ảnh hưởng của đại thế nghịch thiên, Thái Nhất Kiếm Tông có một nửa cấp
bậc trưởng lão lựa chọn muốn nghịch thiên.
Nhưng dưới trấn áp của Đế Vô Sinh, cuối cùng vẫn có sai lầm.
Sai lầm này đến từ người thừa kế do Đế Vô Sinh lựa chọn.
Vậy mà người thừa kế kia lựa chọn phản bội Thái Nhất Kiếm Tông, liên lạc với
đám trưởng lão muốn nghịch thiên, hình thành một thế lực muốn lật đổ Đế Vô
Sinh.
Sau này may mắn Đế Vô Sinh kịp thời phát hiện, ra tay trấn áp, mới tránh cho
Thái Nhất Kiếm Tông thực sự thay đổi người cầm quyền.
Nhưng cho dù Đế Vô Sinh kịp thời trấn áp, tổn thất của Thái Nhất Kiếm Tông
vẫn vô cùng nặng nề, gần như có thể coi là nguyên khí đại thương.
Nghe thấy những lời này, Sở Duyên im lặng một lát.
Đương nhiên là hắn cũng nhìn ra được, khí vận của Thái Nhất Kiếm Tông hao
tổn nhiều.
Chỉ có điều hắn không ngờ tới, vậy mà do chuyện chúng sinh nghịch thiên gây
ra.
Nhưng chuyện đã thành ra như vậy, hắn có thể làm gì.
Thái Nhất Kiếm Tông tổn thất khí vận, vẫn luôn không có cách nào bù lại.
“Chuyện Thái Nhất Kiếm Tông, không cần quá tự trách, ngày sau quản lý cẩn
thận là được, khí vận sớm muộn gì cũng bổ sung trở về, trái lại chuyện nghịch
thiên này, rốt cuộc là có chuyện gì?”
Sở Duyên hỏi thăm về chuyện nghịch thiên.
Đối với chuyện này, đương nhiên là Đế Vô Sinh không dám giấu diếm, nói rõ
mọi chuyện mình biết cho Sở Duyên.
Dựa theo lời Đế Vô Sinh nói, chúng sinh hoàn toàn tuyên bố chuyện nghịch
thiên, là do một người tạo ra.
Người nọ tên là Ngụy Lai Pháp, là một Thiên Kiêu thực sự, tu luyện mười năm
đã là cao thủ cảnh giới Độ Kiếp.
Ngụy Lai Pháp lan truyền khắp đại lục Cửu Châu, tốc độ tu hành của chúng
sinh còn có thể nhanh hơn nữa, tu sĩ cường đại có thể phi thăng, sở dĩ bây giờ
tới cực hạn, là vì Thiên Đạo.
Nhắc tới cũng kỳ lạ, lời nói của Ngụy Lai Pháp giống như mang theo lực mê
hoặc, rất nhanh đã nhấc lên đại thế.
Đại thế này theo thời gian, lực ảnh hưởng càng ngày càng khủng bố, mãi tới
ngày hôm nay, hoàn toàn trở thành xu hướng chính trong đại lục Cửu Châu.
“Ngụy Lai Pháp?”
Đôi mắt Sở Duyên nheo lại, hắn nhớ kỹ tên này.
“Đúng vậy, sư tổ, người này cũng là thủ lĩnh của liên minh nghịch thiên giả, sư
tổ bất mãn với liên minh nghịch thiên giả sao? Nếu bất mãn, đồ tôn có thể liên
lạc với các tông môn như Âm Dương Trận Tông… Cùng nhau tuyên chiến với
liên minh nghịch thiên giả.”
Đế Vô Sinh thật cẩn thận hỏi.
Chuyện này tính ra, đây là lần đầu tiên hắn ta đối mặt với sư tổ này của mình,
nói không khẩn trương là không có khả năng.
“Không cần, chuyện này ta sẽ xử lý, kế tiếp ngươi thông báo một chút cho tông
môn truyền thừa của đám sư thúc ngươi, bảo bọn họ lánh đời mấy tháng là
được.”
Trong đôi mắt Sở Duyên lóe lên hào quang nhàn nhạt, nói như vậy.
“Vâng, sư tổ.”
Đế Vô Sinh không biết Sở Duyên muốn làm gì, nhưng hắn ta không dám làm
trái ý của Sở Duyên, vội vàng gật đầu.
Kế tiếp, Sở Duyên nói đơn giản với Đế Vô Sinh một lát, sau đó rời đi.
Sau khi Sở Duyên rời đi, bảo Ngao Dạ tự mình về Vô Đạo Tông trước, còn hắn
thì đi tới bầu trời, mở chiến lực hạng nặng ra.
Với lực lượng tuyệt đối của quý danh thần quang, muốn thu hồi hết tất cả khí
vận trong đại lục Cửu Châu.
Trong tình huống quý danh Thiên Đạo coi như không thấy, căn bản không có
người biết hành động của quý danh thần quang.
Quý danh thần quang vô cùng thuận lợi lấy đi tất cả khí vận.
Đại lục Cửu Châu mất đi khí vận, hậu quả khó mà chịu nổi.
Không cần Sở Duyên tự mình ra tay, chỉ sợ chuyện nghịch thiên trong đại lục
Cửu Châu sẽ nứt toác ra.
Hơn nữa chúng sinh nghịch thiên, tuyệt đối sẽ trả giá thật nhiều vì chuyện này.
Làm xong hết mọi chuyện, Sở Duyên mở quý danh thần quang rời đi.
…
Không nằm ngoài dự liệu của Sở Duyên, đại lục Cửu Châu mất đi khí vận, gần
như Thiên Địa bỏ đi.
Chỉ mới ngày đầu tiên, đã gặp đủ loại cảnh ngộ như thiên tai, trong đó nghiêm
trọng nhất thuộc hồng thủy.
Tai ương hồng thủy từng được một đại năng nhân tộc nào đó định trụ lại đánh
úp lại.
Bây giờ nghiêm trọng hơn.
Gần như chỉ trong nháy mắt, đại lục Cửu Châu tổn thất nặng nề, phá thành
mảnh nhỏ.
Đến ngày hôm sau, chuyện nghiêm trọng hơn nữa đã xảy ra, linh khí nồng đậm
trong đại lục Cửu Châu bắt đầu tiêu tán, đi về khắp hải vực, không muốn ở lại
đại lục Cửu Châu.