Chẳng Lẽ Thật Sự Có Người Cảm Thấy Sư Tôn Là Phàm Nhân Sao

Chương 1009

Trong đại lục Cửu Châu chịu tải truyền thừa của các đệ tử hắn.

Nếu biến mất mà nói, truyền thừa của đám đệ tử hắn chắc chắn sẽ bị đứt.

“Thôi, ta là Thiên Đạo, phải rộng lượng, không thể ra tay với chúng sinh, ta

phải biểu lộ rõ đại khí của Thiên Đạo.”

Sở Duyên ổn định tâm trạng.

Hắn im lặng điều thần thức đến quý danh thần quang.

Thiên Đạo không ra tay, không nói quý danh thần quang không ra tay đúng

không?

Đại khí của Thiên Đạo, liên quan gì tới quý danh thần quang?



Thần thức đều hội tụ lên trên người quý danh thần quang.

Núi Thiên Vụ, Vô Đạo Tông, trên đại điện tông chủ.

Quý danh thần quang Sở Duyên ngồi khoanh chân chậm rãi mở mắt.

Thần quang ánh sáng ngọc từ trong mắt lóe ra, chiếu sáng cả đại điện.

“Ngao Dạ, tới đây.”

Sở Duyên nhẹ giọng nói một câu.

Ngón tay hắn hơi cử động.

Ngao Dạ đang tu luyện ở phía xa Vô Đạo Tông, chỉ trong nháy mắt di chuyển

tới đại điện tông chủ.

Ngao Dạ vốn hơi ngây người, nhưng khi thấy Sở Duyên xong, toàn bộ sáng tỏ,

vội vàng quỳ xuống đất hành lễ.

“Ta phải ra ngoài một lát, bây giờ ngươi nguyện ý làm tọa kỵ của ta không?”

Sở Duyên vô cùng tri kỷ hỏi một câu.

Nếu Ngao Dạ không muốn tiếp tục làm tọa kỵ của hắn, đương nhiên là hắn sẽ

không miễn cưỡng.

“Hả? Nguyện ý! Nguyện ý! Đương nhiên là vô cùng nguyện ý!”

Ngao Dạ vốn sửng sốt một lát, nhưng nhanh chóng lấy lại thần trí, kích động

kêu lên.

Có thể trở thành tọa kỵ của Sở Duyên, quả thực là vinh hạnh của lão ta.

Lão ta còn sợ Sở Duyên ghét bỏ lão ta ấy chứ.

Không ngờ tới Sở Duyên còn nguyện ý thừa nhận lão ta là “tọa kỵ”.

Phải biết rằng, thân phận này đại biểu cho thể diện của Sở Duyên.

Ở giữa Thiên Địa, có thân phận này ở đây, lão ta có thể hoành hành không bị

ngăn cản.

“Vậy thì lên đường thôi, chúng ta tới bên Thái Nhất Kiếm Tông trước.”

Sở Duyên cười khẽ một tiếng, không để ý Ngao Dạ nghĩ gì, đứng dậy đi ra

ngoài.

Ngao Dạ trong lòng kích động vội vàng đuổi theo Sở Duyên.

Sau khi đi tới quảng trường đại điện, chủ động hóa thành Thương Long to, trở

thành tọa kỵ của Sở Duyên.

Sở Duyên cũng nghiêm túc, bóng người nhẹ nhàng cử động, rơi lên đỉnh đầu

Thương Long.

Hú hú!

Cùng với tiếng gầm thét, Thương Long bay lên trời, hóa thành long ảnh bay về

phía Thái Nhất Kiếm Tông, tốc độ rất nhanh, hơn xa trước đây…



Sở Duyên cưỡi Ngao Dạ, từ Vô Đạo Tông mà ra, nhìn về phía đại lục Cửu Châu

lần nữa.

Hắn thân là Thiên Đạo, càng thêm quản lý xoay quanh Thiên Đạo, nhưng chưa

tự mình xem qua cảnh tượng của đại lục Cửu Châu.

Đây coi như là lần đầu tiên.

Chẳng qua lần đầu tiên này, khiến Sở Duyên cảm thấy vô cùng chán ghét chúng

sinh.

Gần như khắp nơi ở đại lục Cửu Châu nhấc lên chuyện nghịch thiên.

Loại ảnh hưởng này, thậm chí khuếch tán tới phàm nhân, ngay cả hoàng triều

phàm tục đều nhấc lên chuyện nghịch thiên.

Nhất là mấy hoàng đế tự xưng Thiên Tử, trực tiếp tuyên bố, từ nay về sau

không còn Thiên Tử, vả mặt Thiên Đạo một cách trần trụi.

Chuyện này khiến Sở Duyên tức không chịu được.

Quan trọng là gần như đã hình thành một loại đại thế, đại thế muốn nghịch

thiên.

Ở dưới loại đại thế này, lựa chọn không nghịch thiên, vậy đồng nghĩa là địch

với cả đại lục.

Đương nhiên, cũng có không ít thế lực lựa chọn trung lập.

Những thế lực này vì đủ cường đại, cho nên chấn nhiếp những thế lực nghịch

thiên này, khiến những thế lực nghịch thiên này không có cách nào khác làm gì.

Rõ ràng thế lực trung lập có đạo thống truyền thừa các đệ tử của Vô Đạo Tông

để lại như Thái Nhất Kiếm Tông, Âm Dương Trận Tông…

Cũng có một số yêu tộc thời đại cũ dưới sự dẫn dắt của Bạch Trạch, cũng vô

cùng sáng suốt lựa chọn trung lập…

Thái Nhất Kiếm Tông.

Sở Duyên chạy tới nơi khác du lịch rất lâu, mới dẫn theo Ngao Dạ đi tới Thái

Nhất Kiếm Tông.

Thái Nhất Kiếm Tông trong thời kỳ lạ, rõ ràng suy yếu hơn nhiều khi Diệp Lạc

tọa trấn.

Không biết là vì sao.

Chỉ có điều phương diện khí vận, hoàn toàn không thể so được với Diệp Lạc khi

đó.

Đi tới Thái Nhất Kiếm Tông, Ngao Dạ báo cáo thân phận xong, dễ dàng tiến

vào trong đại điện tông chủ.

Ở nơi này, Sở Duyên gặp được tông chủ đời thứ hai của Thái Nhất Kiếm Tông,

đồ tôn của hắn Đế Vô Sinh.

“Đế Vô Sinh bái kiến sư tổ!”

Đế Vô Sinh vừa thấy Sở Duyên tới, lúc này hành lễ.

“Đứng dậy đi.”

Hai tay của Sở Duyên để sau lưng, đứng trong điện.

Ánh mắt của hắn nhìn chằm chằm Đế Vô Sinh.

Đồ tôn này…

Hình như nghèo túng hơn nhiều.

Từ thân hình mà nói, gầy hơn trước đây rất nhiều, hơn nữa giữa trán còn có ưu

sầu.

“Vâng, sư tổ.”

Lúc này Đế Vô Sinh mới đứng dậy lần nữa.

“Nói đi, trong Thái Nhất Kiếm Tông đã xảy ra chuyện gì?”

Sở Duyên thản nhiên hỏi một câu.

Sao hắn có thể không nhìn ra, nhất định là Thái Nhất Kiếm Tông đã xảy ra thay

đổi rất lớn.
Bình Luận (0)
Comment