Nhưng hắn ta hoàn toàn không có bản lĩnh đó, lần này thì hay rồi, làm ra vẻ hơi
quá, thực sự muốn tìm đường chết.
“Ta mà chết, cũng tuyệt đối không để các ngươi dễ chịu, Âm Dương Nghịch
Loạn Đại Trận! Khởi!”
Trương Hàn nhìn mấy tu sĩ Tiên Vương, nghiến răng nghiến lợi, cũng chuẩn bị
liều mạng.
Âm Dương Nghịch Loạn Đại Trận, là một cơ duyên hắn ta thu hoạch được.
Khi hắn ta học đại trận này, Thiên Đạo đều muốn hủy diệt hắn ta, có thể thấy
được chỗ đáng sợ của đại trận này.
Một khi đại trận này bày ra, trật tự âm dương sẽ bị đánh nát, sẽ có vô số người
vì vậy mà gặp chuyện không may.
Cho nên Thiên Đạo căn bản không muốn có người học được, nhưng không thể
trực tiếp hủy diệt hắn ta, cho nên bố trí hạn chế cho hắn ta.
Một khi hắn ta dùng đại trận này, sẽ lấy tuổi thọ của hắn ta ra tiến hành thiêu
đốt, đại trận càng lâu, tuổi thọ sẽ càng đốt nhanh hơn.
Trương Hàn vốn không muốn dùng đại trận này, nhưng đã tới lúc này, chỉ có thể
kiên trì.
Khi Trương Hàn chuẩn bị thi triển đại trận, ở phía xa, một giọng nói mang theo
ý cười vang lên.
“Chậc chậc, lúc này mới mấy chục năm không gặp, lão nhị, sao đệ lăn lộn thảm
như vậy?”
Giọng nói này vang lên, khiến Trương Hàn sửng sốt một lát, sau đó trong mắt lộ
ra vui sướng, hắn ta ngẩng đầu lên nhìn.
Chỉ thấy ở phía xa, một bóng người lẳng lặng đứng đó.
Một thân thanh sam, không gió mà bay.
Một thanh tiên kiếm, trôi nổi bên cạnh.
Đạo vận trời sinh!
Người này đúng là Diệp Lạc.
“Đại sư huynh!”
Trương Hàn nhìn thấy Diệp Lạc, chỉ trong nháy mắt ngạc nhiên vui mừng.
“Ngươi là… Thái Nhất Kiếm Tôn? Mọi người chạy mau!”
Mấy tu sĩ Tiên Vương nhìn thấy Diệp Lạc, chỉ trong nháy mắt cảm thấy không
ổn, thần hồn đều run rẩy lên, có một loại cảm giác nguy hiểm.
Đám tu sĩ Tiên Vương này lập tức xoay người muốn chạy trốn.
Nhưng bọn họ mới xoay người, một thanh kiếm từ trên trời giáng xuống, cuốn
theo đạo vận, giống như gió xuân nhẵn mịn không tiếng động, xuyên thấu qua
bọn họ.
Bùm…
Một tiếng vang lên, mấy tu sĩ Tiên Vương đều hóa thành tro bụi, biến mất hầu
như không còn.
Bóng dáng Diệp Lạc khẽ bay rơi xuống bên cạnh Trương Hàn, đỡ hắn ta.
“Không sao chứ?”
Diệp Lạc nhíu mày, hỏi một câu.
“Đại sư huynh, ta không sao, sao huynh lại ở chỗ này? Lúc trước nghe tin,
không phải nghe nói huynh bị mấy Tiên Đế yêu tộc vây giết sao?”
Trương Hàn hít sâu một hơi, đứng vững người nói.
“Nếu ta ra ngoài, đương nhiên chứng minh đám đại yêu Tiên Đế đó đã chết, chỉ
là Tiên Đế mà thôi, có thể làm khó dễ được ta ư? Sẽ không thực sự có người
ngay cả Tiên Đế đều không giết chết được đấy chứ?”
Diệp Lạc giang tay, thản nhiên nói.
Trương Hàn: “…”
Sẽ không thực sự có người ngay cả Tiên Đế đều không giết chết được đấy chứ?
Đây là lời người nói được sao?
Hắn ta bị mấy Tiên Vương đè trên đất ma sát, nếu không vì cảnh giới cổ là
“cảnh giới Chân Tiên” có vẻ mạnh, chỉ sợ hắn ta sớm đã không còn.
Bây giờ đến miệng Diệp Lạc, thì có vẻ chẳng ra gì.
Hắn ta hoài nghi Diệp Lạc đang nói hắn ta.
“Vậy đại sư huynh, huynh đúng dịp đi ngang qua, hay là có việc gì? Sao có thể
xuất hiện ở nơi này?”
Trương Hàn cố nén tức giận, ôn hòa hỏi.
“Không có gì, sư tôn nói gần đây đệ có nguy hiểm, bảo ta chú ý đệ một chút,
cho nên ta tới đây nhìn xem, không ngờ tiểu tử đệ thực sự gặp nguy hiểm.”
Hai tay của Diệp Lạc ôm ngực, vô cùng tùy ý nói.
Chỉ có ở trước mặt đám đồng môn Vô Đạo Tông, hắn ta mới bày ra tư thế tùy ý
như vậy.
“Cái, cái gì? Sư tôn? Sư tôn phi thăng rồi hả?”
Trương Hàn lập tức mở to mắt, giống như nghe được chuyện gì không thể tin.
Nhìn thấy cảnh này, Diệp Lạc không che giấu nữa, mà nói cho Trương Hàn
nghe.
Sau khi Trương Hàn nghe sư tôn còn quan tâm hắn ta, trong lòng không khỏi
cảm thấy ấm áp.
Nhưng mà Trương Hàn vẫn hơi lo lắng.
“Chuyện đó, đại sư huynh, ta có thể hỏi huynh một chuyện không?”
Trương Hàn thật cẩn thận hỏi.
“Chuyện gì, hỏi thẳng đi? Hai ta còn úp mở làm gì, lúc trước vẫn luôn cùng
đánh tới huynh đệ tốt mà.”
Diệp Lạc cười hì hì trả lời.
“Chuyện đó, sư tôn có trách tội chúng ta bái nhập tiên môn khác không?”
Trương Hàn dò hỏi.
Hắn ta thực sự hơi lo lắng.
Sau khi bọn họ phi thăng vô cùng mê mang, rơi vào đường cùng chỉ có thể chọn
một tiên môn bái nhập.
Chuyện này nói ra, có lớn có nhỏ.
Nói lớn, có thể xem như phản bội sư môn.
Nói nhỏ chỉ là gia nhập một tiên môn, nhưng không bái sư, không tính phản bội.
Hoàn toàn quyết định bởi sư tôn nhà mình nghĩ thế nào mà thôi.
“Đệ nghĩ nhiều quá, sư tôn sẽ không rảnh rỗi như vậy, đi quản đệ có bái tiên
môn khác hay không. Đệ cảm thấy sư tôn mà để ý, sẽ bảo ta chú ý đệ một chút
sao?”
Diệp Lạc trợn to mắt, nói.
Những lời này vang lên, Trương Hàn lập tức thả lỏng