Chẳng Lẽ Thật Sự Có Người Cảm Thấy Sư Tôn Là Phàm Nhân Sao

Chương 1018

Nói tóm lại, là bảo Diệp Lạc đi giúp hắn tìm đệ tử, sau đó đưa tới trước mặt

hắn.

“Tóm lại, Lạc Nhi ngươi phải nhớ kỹ, tìm đệ tử gì không sao cả, tìm những

người nhìn có vẻ thành thật là được, vi sư đều có ý nghĩ của vi sư.”

Sở Duyên dặn dò một câu.

Đối với việc hắn có thể dạy đệ tử thành phế vật hay không, hắn tràn ngập tin

tưởng.

Bây giờ không có Thiên Đạo mới quấy nhiễu, cũng không có Thiên Đạo cũ

quấy nhiễu. Không có những nhân tố này, dạy phế không phải có tay là được

sao?

Thực sự cho rằng Sở mỗ hắn là Sở mỗ ngày xưa sao?

“Tìm đệ tử ư? Ồ… Ồ… Vâng, đệ tử đã rõ.”

Diệp Lạc sửng sốt một lát, lập tức hoàn hồn, vội vàng nói.

Đôi mắt hắn ta lóe sáng, giống như đã hiểu cái gì.

“Đợi một lát, Lạc Nhi, ngươi lặp lại với vi sư một lần đã, vi sư muốn tìm đệ tử

gì? Ngươi đừng mơ mộng mấy chuyện kỳ lạ, đơn thuần nói với vi sư một lần là

được.”

Sở Duyên nhìn vẻ mặt đại đệ tử này, không hiểu sao hơi hoảng hốt, không khỏi

mở miệng hỏi một câu.

“Sư tôn, người muốn ta đi tìm một người thành thật, tới đây làm đệ tử của

người, có gì không đúng à?”

Diệp Lạc lặp lại lần nữa.

“Ừm, đúng vậy, ngươi không mơ mộng gì đúng không?”

“Không có, sư tôn người muốn ta mơ mộng cái gì?”

“Không có gì không có gì, ngươi không mơ mộng thì tốt.”

Nhận được chắc chắn của Diệp Lạc, Sở Duyên nhẹ nhàng thở ra.

Không mơ mộng thì tốt.

Hắn thực sự sợ đệ tử này, lại không biết mơ mộng cái gì, chơi trò đâm sau lưng

hắn.

“Sư tôn, người muốn thành lập Vô Đạo Tông ở trên thượng giới sao?”

Diệp Lạc thật cẩn thận hỏi.

“Cũng thành lập Vô Đạo Tông ở thượng giới sao? Ừm… Xem như là vậy.”

Sở Duyên khẽ gật đầu.

Đúng là tính như vậy.

Hắn tới thượng giới dạy phế đệ tử, chắc chắn phải lập đạo thống, thành lập Vô

Đạo Tông là chuyện cần thiết.

“Vậy sư tôn, có cần ta gọi tất cả sư đệ sư muội trở về hay không?”

Diệp Lạc dò hỏi.

“Không cần, mỗi bọn họ đều gia nhập tiên môn, hơn nữa tu vi không tính là

cao, để bọn họ tiếp tục tu hành đi. Nhưng mà ngươi phải chú ý bên Trương Hàn

một chút, hình như gần đây tần suất hắn tìm đường chết hơi cao.”

Sở Duyên nhẹ giọng nói.

Hắn vẫn luôn mở tình hình “hiện trạng nhân vật” ra xem xét.

Gần đây Trương Hàn có dáng vẻ tự tìm đường chết của Diệp Lạc.

Giống như thường xuyên bị đủ loại tập kích.

Những lời này vang lên, Diệp Lạc vốn sửng sốt, hắn ta có chút khó hiểu.

Vì sao sư tôn biết con hàng lão nhị đang làm gì?

Không phải lúc trước sư tôn ở hạ giới sao?

Vì sao chuyện của lão nhị đều biết?

Trong lòng Diệp Lạc có một ý nghĩ lớn mật.

Không phải là…

Sư tôn đã mạnh tới mức, có thể xuyên qua nhân quả, trực tiếp tra xét tình hình

của bọn họ đấy chứ?

Phải cường đại như thế nào mới có thể làm được?

Diệp Lạc kinh hãi…

….

Thượng giới, khu vực hẻo lánh cực bắc Đông Thần Châu, trong quảng trường di

tích vô cùng cổ xưa.

Một trận đại chiến kịch liệt đang bùng nổ ở đây.

Mấy vị tiên nhân đang đại chiến, sinh ra uy thế khủng bố, đánh sập không ít

kiến trúc.

Quảng trường di tích vốn hiện ra cổ xưa, lúc này trở nên cũ nát không chịu nổi.

Gần trung tâm hơn, chỉ thấy một người đàn ông mặc trận đạo văn bào âm dương

đang đại chiến với mấy tu sĩ Tiên Vương.

Người đàn ông mặc trận đạo văn bào âm dương, trong lúc giơ tay sẽ có vô số

trận pháp bay lên, muốn trấn giết mấy tu sĩ Tiên Vương.

Nhưng giống như vì tu vi của người đàn ông không đủ, bố trí trận pháp uy năng

không đủ, chỉ có thể ngăn cản mấy tu sĩ Tiên Vương một lát, căn bản không thể

tạo thành thương tổn tính thực chất.

Người đàn ông kia rơi vào tình huống này, thời gian lâu dần, đương nhiên rơi

vào hạ phong.

“Trương Hàn! Hôm nay ngươi trốn không thoát đâu, ngoan ngoãn nhận lấy cái

chết đi!”

“Lấy Tiên Tôn chi lực, ngăn cản bảy Tiên Vương bọn ta lâu như vậy, ngươi

đúng là đứng đầu dưới Tiên Vương! Đáng tiếc hôm nay ngươi vẫn chết ở đây!”

“Chậc chậc, rõ ràng là một đại Thiên Kiêu, cần gì đắc tội bọn ta, nếu ngươi an

ổn mạnh dần, nói không chừng mấy trăm năm sau bọn ta không phải đối thủ của

ngươi…”

Mấy tu sĩ Tiên Vương vừa ra tay, vừa không ngừng dùng ngôn ngữ phá tinh

thần của người đàn ông, muốn người đàn ông tinh thần hoảng hốt, do đó tìm

được sơ hở.

Nhưng người đàn ông nghe những lời này chỉ coi như không nghe thấy.

Mà người đàn ông mặc trận đạo văn bào âm dương này, ngoại trừ lão nhị

Trương Hàn, còn có thể là ai.

Trương Hàn nhìn đám tu sĩ Tiên Vương không ngừng xông về phía mình, trong

lòng vô cùng chua xót.

Sớm biết thế đã không làm ra vẻ như vậy.

Nhìn đại sư huynh nhà mình phong sinh thủy khởi, vậy mà hắn ta cũng muốn tự

tìm đường chết.
Bình Luận (0)
Comment