Chẳng Lẽ Thật Sự Có Người Cảm Thấy Sư Tôn Là Phàm Nhân Sao

Chương 1017

Còn cảm giác áp bách.

Lấy đâu ra cảm giác áp bách? Tự nghĩ ra cảm giác áp bách à?

Khóe miệng Sở Duyên giật giật.

Nếu đây là hai quý danh hắn mở ra, nói có cảm giác áp bách, vậy hắn nhận.

Mở ra tiểu hiệu này, thuận miệng nói một câu đối phương đã hiểu?

“Thôi, Lạc Nhi, dẫn vi sư ra khỏi vùng đất này trước đi.”

Sở Duyên nhẹ nhàng xua tay, nói.

“Vâng, sư tôn.”

Diệp Lạc đâu dám làm trái lời sư tôn nhà mình, cung kính gật đầu.

Nếu như bị đám tu sĩ thượng giới nhìn thấy, Thái Nhất Kiếm Tôn oai phong một

cõi, vô pháp vô thiên vậy mà cũng có lúc ngoan ngoãn như vậy, e rằng hồn đều

bị dọa bay…

….

Khu vực thượng giới, mênh mông bát ngát, hơn xa hạ giới.

Trong thượng giới, cho dù là một ngọn núi, đều to hơn so với hạ giới.

Thượng giới và hạ giới, hoàn toàn không cùng một cấp bậc.

Hai bên chênh lệch quá lớn.

Cho dù một ngọn cỏ ở thượng giới nếu ngoài ý muốn lưu lạc tới hạ giới, chỉ sợ

đều hình thành một tai họa lớn.

Lúc này ở thượng giới, trong một ngọn núi cao liên miên không dứt, có xu thế

tiềm long.

Hai bóng người đứng trên đỉnh núi cao, nhìn phía dưới xa xa.

“Sư tôn, người xem, theo như lời ta nói thượng giới chia làm bốn châu, chỗ

chúng ta ở là một vùng tên là Đông Thần Châu, ngọn núi này ở khu vực cực bắc

của Đông Thần Châu.”

“Ngọn núi này nếu đặt ở hạ giới chúng ta, chỉ sợ cả thế giới đều không chứa

nổi, nhưng ở trong Đông Thần Châu, ngọn núi này có vẻ nhỏ bé không đáng

kể.”

Người nói chuyện mặc thanh sam, một thanh tiên kiếm sau lưng, cài ngọc trâm,

đạo vận vờn quanh, tương dung với Thiên Địa, tương hợp với vạn vật.

Khi nói một câu, y như tiên nhân đắc đạo!

Người này đúng là Diệp Lạc.

“Ừm, trong Đông Thần Châu này, mạnh nhất là tu vi gì?”

Người ở bên cạnh, ngoại trừ Sở Duyên còn có thể là ai.

Sở Duyên mấp máy môi, ánh mắt nhìn biển mây trước mặt.

Dựa theo lời Diệp Lạc nói, tình thế ở thượng giới vô cùng phức tạp, chia làm

bốn châu, trong đó có vô số thế lực tiên môn.

Mà cảnh giới cũng chia ra làm Nhập Tiên, Thiên Địa Tiên, Tiên Tôn, Tiên

Vương, Tiên Đế.

Nhập tiên tương ứng với cảnh giới Tán Tiên, Thiên Địa Tiên tương ứng với Địa

Tiên và Thiên Tiên, Tiên Tôn tương ứng với Chân Tiên, Tiên Vương tương ứng

với Kim Tiên, Tiên Đế thì ứng với Thái Ất Kim Tiên.

Nhưng mà nghe nói, đống cảnh giới Tán Tiên là thuộc cảnh giới chỉ tồn tại

trong thần thoại, đặt ở thời đại này, căn bản không có ai tin những cảnh giới đó

có thật.

Có thể tu luyện những cảnh giới này, chỉ có đám Diệp Lạc.

Sở Duyên biết những chuyện này, nhưng hắn rất tò mò, ở trong đại châu này,

mạnh nhất sẽ có tu vi gì.

Có lẽ là tu vi Tiên Đế gì đó kia?

“Bẩm sư tôn, đệ tử biết, trong Đông Thần Châu, đứng đầu là Tiên Đế, nhưng

nghe nói Đông Thần Châu có một vị thần, trong truyền thuyết là cảnh giới trên

Tiên Đế, ta cũng không rõ là thật hay giả.”

Diệp Lạc cung kính đáp lời.

“Hả? Vậy Lạc Nhi, với thực lực của ngươi hiện giờ, có lẽ có thể dễ dàng giết

chết Tiên Đế?”

Sở Duyên quay đầu nhìn thoáng qua đại đệ tử nhà mình.

“Đúng vậy, sư tôn, sở tu của đệ tử chính là cảnh giới cổ, cùng cảnh giới cảnh

giới cổ vô địch, cho nên đệ tử có thể giết được cảnh giới Tiên Đế.”

Diệp Lạc cung kính chắp tay, nói.

Nghe thấy những lời này, Sở Duyên khẽ gật đầu, thực sự không nói gì thêm.

Hắn cẩn thận suy nghĩ, thượng giới có tình hình gì, hắn biết quá nhiều cũng

không có tác dụng gì.

Hắn tới thượng giới, là muốn nhận đệ tử.

Những chuyện khác, quản cũng không có tác dụng gì.

Nhưng mà nói đi nói lại, tiểu hiệu này của hắn là phàm nhân, muốn nhận đệ tử

hình như hơi phiền phức, cần cứu trợ mới được.

Sở Duyên im lặng nhìn về phía đại đệ tử của hắn.

“Lạc Nhi, vậy những ngày kế tiếp của ngươi, có việc gì cần xử lý không?”

Sở Duyên nhẹ giọng hỏi một câu.

“Hả? Sư tôn, đương nhiên là ta rất rảnh rỗi, nhưng có mấy yêu tộc đặc tội tá, ta

dự định qua đó một chuyến, trừ chuyện đó ra thì không còn chuyện gì khác.”

Diệp Lạc mơ hồ một lát, đáp.

“Ừm, vậy ngươi đi xử lý đi, sau đó trở về, kế tiếp có khả năng vi sư cần ngươi

giúp đỡ một chút.”

Sở Duyên nhìn về phía Diệp Lạc, nói như vậy.

“Sư tôn có việc gì cần đệ tử giúp đỡ?”

Đôi mắt Diệp Lạc sáng lên.

Hắn ta vẫn luôn muốn giúp sư tôn nhà mình, chỉ có điều không có cách nào,

không đạt tới tầng kia, căn bản không thể giúp.

Trước mắt có thể giúp sư tôn nhà mình, sao hắn ta không muốn giúp.

“Mong sư tôn dặn dò, những chuyện này của đệ tử căn bản không quan trọng,

chuyện của sư tôn quan trọng hơn.”

Diệp Lạc vội vàng nói.

“Hả? Thực sự không quan trọng sao?”

“Đúng vậy, mong sư tôn dặn dò! Đệ tử nguyện ý vì sư tôn, vượt núi sông biển

lửa!”

“Vậy được…”

Sở Duyên hơi do dự một lát.

Cuối cùng vẫn nói với Diệp Lạc
Bình Luận (0)
Comment