Ở trong mắt các tu sĩ cường đại, Sở Duyên giống như một phàm nhân, nhưng
quanh người Sở Duyên có vòng sáng, một thần quang, có thể là phàm nhân
được sao?
Trong mắt các tu sĩ cường đại tràn ngập kiêng kị.
Sở Duyên đứng trước đài phi thăng không chú ý tới vẻ mặt của đám tu sĩ cường
đại, mà nhìn đại đệ tử của hắn.
Hắn đi tới trước mặt đại đệ tử này, đỡ hắn ta dậy.
“Vi sư đã sớm nói, Vô Đạo Tông chúng ta không có nhiều quy củ như thế.”
Sở Duyên nhẹ giọng nói.
“Sư tôn, ta…”
Diệp Lạc muốn nói chuyện với Sở Duyên, nhưng còn chưa nói xong, bỗng
nhiên có người chen miệng vào.
“Xin hỏi vị đạo hữu này, có phải Thái Nhất Kiếm Tôn là ngươi dạy dỗ nên
không? Nếu đúng là như vậy, Thanh Vũ Cung bọn ta nguyện ý để đạo hữu trở
thành chấp sự của Thanh Vũ Cung!”
Chỉ thấy tu sĩ Tiên Đế này đứng ra, mở miệng nói.
“Cút!”
Ánh mắt Diệp Lạc lạnh như băng, quay đầu lườm tu sĩ Tiên Đế kia.
Chỉ một ánh mắt, tu sĩ Tiên Đế kia bị bức lui mấy chục mét, không khí quanh
mình ngưng kết tới cực hạn, mơ hồ giống như có bàn tay khổng lồ đè nặng lên
nơi này.
Bị một ánh mắt bức lui, gương mặt tu sĩ Tiên Đế kia vô cùng khó coi.
Lão ta hít sâu một hơi, nhìn thằng Diệp Lạc.
“Thái Nhất Kiếm Tôn! Ngươi đừng có mà quá đáng, ở tiên giới ngươi đã đắc tội
đủ nhiều thế lực, rận nhiều còn cắn chết được, ngươi thực sự muốn đắc tội
Thanh Vũ Cung ta nữa sao?”
Tu sĩ Tiên Đế kia nghiến răng nói.
“Trong ba giây, không biến, ngươi ở chỗ này đi.”
Vẻ mặt Diệp Lạc không chút thay đổi.
Thanh sam theo gió lay động, chắn trước người sư tôn nhà mình như cũ.
Gương mặt tu sĩ Tiên Đế kia xanh mét, không biết nên nói gì, lão ta tức giận
nhìn Diệp Lạc, cuối cùng vẫn xua tay, dẫn theo người của Thanh Vũ Cung rời
đi.
Tu sĩ Tiên Đế thực sự khó có thể làm gì được Diệp Lạc.
Dựa theo tin tức mới nhất, tu sĩ Tiên Đế và đại yêu Tiên Đế chết dưới kiếm
Diệp Lạc còn không ít.
Chuyện này nói ra rất kỳ lạ, trong tin tức, Diệp Lạc chỉ mới đột phá cảnh giới
Tiên Đế không lâu, nhưng có thể vô địch ở cùng cảnh giới.
Chuyện này căn bản không hợp lý.
Nhưng Diệp Lạc thực sự làm được.
Cho nên tu sĩ Tiên Đế này không dám ở lâu, chỉ có thể lựa chọn rời đi.
Diệp Lạc đuổi một thế lực đi, thế lực khác hắn ta căn bản không muốn mặc kệ,
ánh mắt lướt qua, mang tới cảm giác áp bách rất lớn cho đám tu sĩ khác.
Đương nhiên là đám tu sĩ này hiểu ý của Diệp Lạc, muốn đuổi bọn họ đi.
Bọn họ nghiến răng nghiến lợi, tuy rất không muốn rời đi, nhưng bọn họ càng
không muốn sinh ra xung đột lớn với Diệp Lạc ở đây.
Chuyện này không phải nói, bọn họ không đánh lại được Diệp Lạc.
Nơi này có nhiều tu sĩ Tiên Đế, nếu liên thủ lại đương nhiên có thể áp chế Diệp
Lạc.
Chỉ có điều bọn họ cảm thấy không đáng.
Tiềm lực của Diệp Lạc quá lớn.
Còn trẻ tuổi đã là cảnh giới Tiên Đế, mà trong cảnh giới Tiên Đế, gần như
không có địch thủ.
Tương lai Diệp Lạc sẽ mạnh dần tới bước nào, gần như là khó nói, nói không
chừng Diệp Lạc có khả năng tiếp xúc tới cảnh giới trên Tiên Đế trong truyền
thuyết.
Hơn nữa, bên cạnh còn có Sở Duyên không rõ sâu cạn.
Thay vì đắc tội, chẳng bằng nên có quan hệ tốt.
Kết quả là, đa số tu sĩ bắt đầu rời đi.
Rất nhanh, bên cạnh đài phi thăng là một vùng đất trống.
Nhưng mà vẫn có một số tu sĩ vẫn chưa rời đi, trong đó có mấy tu sĩ còn đi tới.
“Đạo hữu, không biết trước khi rời đi, có thể hỏi đạo hữu một vấn đề không?”
Một tu sĩ Tiên Đế chắp tay hỏi Sở Duyên một câu.
“Đạo hữu cứ hỏi.”
Sở Duyên không tự cao tự đại, rất hòa thuận gật đầu.
“Xin hỏi đạo hữu có tu vi gì? Là Tiên Đế đỉnh phong sao?”
Tu sĩ Tiên Đế kia mở miệng dò hỏi.
“Ta sao? Ta là phàm nhân.”
“Phàm nhân?”
“Ừm.”
“Đạo hữu ta đã hiểu, sau này đạo hữu có rảnh thì tới Thượng Thanh Huyền Hư
Môn ta làm khách, Thượng Thanh Huyền Hư Môn ta nhất định sẽ hoan nghênh
đạo hữu!”
“Hả? Ngươi hiểu… Được rồi, đã biết.”
Trong cuộc nói chuyện kỳ lạ này, đám tu sĩ còn sót lại cũng rời đi, chỉ để lại Sở
Duyên mê mang tại chỗ.
Mấy tên này đã hiểu cái gì?
Há miệng ngậm miệng là đã hiểu.
Vừa rồi hắn nói gì?
Nói…
Hắn là phàm nhân, sau đó đám người kia nói đã hiểu.
Sở Duyên vắt hết óc mà nghĩ mãi không ra, rốt cuộc đám người này đã hiểu cái
gì.
“Lạc Nhi, bọn họ đã hiểu cái gì?”
Sở Duyên nhìn thoáng qua Diệp Lạc.
“Có khả năng bọn họ cảm nhận được cảm giác áp bách từ người sư tôn?”
Diệp Lạc có chút không chắc chắn lắm.
Hắn ta cũng không rõ lắm, rốt cuộc đám người kia đã hiểu cái gì.
“Cảm giác áp bách của ta sao?”
Sở Duyên chậm rãi đánh dấu chấm hỏi.
Tiểu hiệu này của hắn, không phải chỉ là phàm nhân sao?