“Là ta suy nghĩ nhiều quá sao? Thứ như trực giác này, ở trên người hai quý
danh của ta có khả năng chuẩn một chút, ở trên tiểu hiệu thì căn bản không
được lắm.”
Sở Duyên nhỏ giọng lẩm bẩm một câu.
Hắn im lặng đóng quyển sách lại, chỉ có tim đập nhanh không có lý do.
Nhưng mà nói đi nói lại, vì sao hắn luôn cảm thấy, cảm giác tim đập nhanh này,
hình như hắn hơi quen thuộc?
Không nói được vì sao quen thuộc.
Thôi, không nghĩ nhiều nữa.
Sở Duyên hít sâu một hơi, cúi đầu nhìn quyển sách trong tay mình.
Hắn nhìn tin tức, chủ yếu là về Thiên Đạo thượng giới.
Hắn muốn biết, chỉ về Thiên Đạo thượng giới.
Dựa theo quyển sách này ghi lại, Thiên Đạo thượng giới tồn tại ở một nơi tên là
“Thiên Thổ.”
Mỗi khi thượng giới vì chiến loạn mà bất ổn, Thiên Thổ sẽ hàng lâm, ổn định
thượng giới. Đây cũng là nguyên nhân cho tới nay, thượng giới không xuất hiện
sụp đổ gì.
Đồng thời, nghe nói Thiên Thổ cũng là vùng trung tâm ở thượng giới, điểm
chống đỡ của cả thượng giới.
“Nhưng mà Thiên Đạo ở thượng giới này thật thú vị, có vẻ như có linh trí? Hơn
nữa không phải không có ý thức, thú vị.”
“Không bằng dùng quý danh Thiên Đạo gửi tin cho thủ trưởng này, nhìn xem
thủ trưởng này có đầu óc không?”
Trong lòng Sở Duyên xuất hiện ý nghĩ này.
Nhưng hắn nhanh chóng gạt đi.
Quý danh Thiên Đạo của hắn có thể khống chế, sao có thể để Thiên Đạo thượng
giới biết.
Nếu để thủ trưởng biết, trong đống tiểu đệ không có đầu óc, vậy mà xuất hiện
một tên có đầu óc, nhìn xem thủ trưởng có ra tay hay không.
Trong tình huống tất cả mọi người không kiếm, ngươi có kiếm thì có lòng làm
phản.
Sở Duyên biết rõ đạo lý này, cho nên hắn chỉ hơi suy nghĩ mà thôi.
Thực sự cho rằng bây giờ hắn còn ngu ngốc như vậy ư?
“Không biết khi nào Lạc Nhi mới đưa đệ tử về cho ta, đợi như vậy, thực sự
không biết phải đợi tới khi nào.”
Sở Duyên thực sự có chút nhàm chán.
Tiểu hiệu này của hắn không có cách nào tu luyện, cũng không có chuyện gì
làm, chỉ có thể tự mình đợi.
Hóa thân thần quang không cần tu luyện.
Bản thân thần quang chính là thứ cường đại nhất, bản thân có lực lượng cường
đại, hắn chỉ cần mài sạch quy tắc Thiên Đạo cũ để lại là được.
Mài xuống quy tắc của Thiên Đạo cũ, hắn trực tiếp có được lực lượng của một
nửa thần quang.
Hơn nữa đến lúc đó ba hợp một, hắn sẽ trở thành người mạnh nhất, còn không
biết mạnh cỡ nào…
….
Phía bắc Đông Thần Châu, có một thành nhỏ tên là “Ninh An”.
Trong thượng giới, từ trước đến nay nhân tộc và yêu tộc không hòa hợp, giữa
hai bên luôn có ma sát nhỏ, là chuyện rất bình thường.
Mà hai tộc nhân yêu ma sát nhỏ mờ ám, đa số đều xảy ra ở biên giới.
Trong đó, thành nhỏ ở biên giới là khó khăn nhất.
Cùng lúc phải đối mặt với khó khăn sinh tồn, cùng lúc phải đối mặt với yêu tộc
thường tập kích.
Cho nên ở trong thành nhỏ biên giới này, đa số có tu sĩ tọa trấn, để chống đỡ
yêu tộc.
Thành nhỏ Ninh An cũng không ngoại lệ, có mấy tu sĩ tọa trấn.
Phía bắc Đông Thần, ở trong thành nhỏ gió tuyết cùng tới.
Vù vù…
Gió lạnh thấu xương giống như đao cắt, thổi qua tường thành, để lại dấu vết sâu
cạn không đồng nhất.
Dưới thời tiết cực đoan này, phàm nhân căn bản không thể ra ngoài.
Chỉ có tu sĩ mới ra ngoài, lấy pháp lực chống đỡ giá lạnh, tiến hành đi lại.
Ở trong thành nhỏ Ninh An này, có hai bóng người lặng lẽ rơi xuống, đi tới trên
tường thành.
Hai bóng người này chính là Diệp Lạc và Trương Hàn.
Hai người đứng trên tường thành, lẳng lặng đứng thẳng, để mặc gió lạnh thổi
qua, hai người đều đứng sừng sững không cử động.
“Lão nhị, đệ dẫn ta tới thành nhỏ này làm gì?”
Diệp Lạc đứng ở tường thành, nhìn phía dưới xa xa.
Thần thức của hắn ta đảo qua, lập tức xác định được, đây là một thành nhỏ rất
bình thường.
Bên trong chỉ có mấy tu sĩ phàm nhân ngay cả tiên đều không phải.
Bên trong thành trì cư trú, đa số là phàm nhân.
Hắn ta nghĩ mãi không rõ, vì sao lão nhị này dẫn hắn ta tới đây.
“Đương nhiên là vì tìm đệ tử cho sư tôn.”
Trương Hàn cười trả lời, trong đôi mắt lóe lên ánh sáng.
“Tới nơi này tìm, có thể tìm được gì?”
Diệp Lạc vẫn không hiểu rõ lắm.
Thần thức của hắn đảo qua, lập tức nhìn thấu tư chất của mọi người, vẫn luôn
không thấy được mầm tu tiên.
“Đại sư huynh, huynh vẫn không hiểu à? Đại sư huynh, huynh xem đám đồng
môn chúng ta, huynh, ta, còn có lão tam, trên người có điểm gì giống nhau?”
Trương Hàn hỏi một câu như vậy.
“Điểm giống nhau sao? Trên người chúng ta có điểm gì giống nhau à? Hai đệ
cùi bắp như vậy.”
Diệp Lạc nhíu mày, cẩn thận suy nghĩ một lát.
Vẫn không nghĩ ra, giữa ba bọn họ có điểm gì chung.
Tu vi của hắn ta dẫn đầu cách xa, lão nhị lão tam cùi bắp như vậy, nhìn kiểu gì
cũng không thấy điểm giống nhau.
“Đại sư huynh!”
“Ta không nói tu vi! Không phải tu vi! Là phương diện khác!”
Gương mặt Trương Hàn lập tức âm trầm, vội vàng nói.