Chẳng Lẽ Thật Sự Có Người Cảm Thấy Sư Tôn Là Phàm Nhân Sao

Chương 1022

“Không phải tu vi sao? Vậy là cái gì? Giá trị nhan sắc ư? Bộ dạng đệ cũng

không đẹp, lão tam thì càng như mặt khóc tang, cũng không được mà.”

Diệp Lạc đánh giá Trương Hàn từ trên xuống dưới, muốn tìm ra trên người đối

phương có điểm gì giống hắn ta.

“Đại sư huynh! Thôi, ba chúng ta đều có một điểm chung, đó chính là khi còn

nhỏ yếu, đều là đồ bỏ đi!”

Trương Hàn cũng vô lực châm chọc, chỉ có thể nói ra.

Nghe thấy những lời này, Diệp Lạc sửng sốt một lát.

Điểm giống nhau của hắn ta và lão nhị, lão tam, khi nhỏ yếu đều là phế vật sao?

Hình như đúng là như vậy.

Hắn ta và lão nhị, lão tam từng làm phế vật một thời gian, chỉ sau khi gặp sư

tôn, mọi thứ đều thay đổi.

Sở dĩ hắn ta là phế vật khi nhỏ yếu, là vì gây ra nhân quả ở thời Thượng Cổ, ảnh

hưởng đến, nhưng hắn ta thực sự từng có thời gian làm phế vật.

Nhìn biểu cảm của đại sư huynh, Trương Hàn lập tức hiểu, đại sư huynh nhà

mình đã nghe lọt.

“Đại sư huynh, huynh xem đi, ta và huynh, còn có lão tam khi nhỏ yếu đều là

người có thiên phú ưu tú, đều vì nguyên nhân nào đó mới thành phế vật, sau khi

biến thành phế vật mới được sư tôn nhận làm đồ đệ.”

“Bởi vậy có thể thấy được, tiêu chuẩn mà sư tôn muốn tìm kiếm, chắc chắn là

tìm phế vật!”

Trương Hàn nâng tay lên, nói như vậy.

“Cho nên, đệ tới đây tìm phế vật sao?”

Diệp Lạc đã hiểu đại khái Trương Hàn muốn làm gì.

“Đúng vậy, đại sư huynh! Hơn nữa theo như lời sư tôn, phải thành thật, ta đoán

không phải là thành thật kia, mà là đệ tử thiên hướng an tĩnh? Mà người an tĩnh,

đa số đều lịch sự, có thư khí, ta đoán đệ tử mà sư tôn muốn tìm là thư sinh!”

“Một thư sinh an tĩnh còn là phế vật!”

Trương Hàn xoay người chắp hai tay sau lưng, chậm rãi mở miệng nói, chậm rãi

nói ra suy đoán của mình.

“Một thư sinh an tĩnh, còn là thư sinh phế vật.”

Diệp Lạc hơi sững sờ.

Đây là suy nghĩ của sư tôn sao?

Có chút không giống.

Lúc ấy theo như lời sư tôn nói, hình như không có một chút liên quan tới đi tìm

đệ tử thư sinh gì đó.

Hắn ta chỉ nhớ rõ, lúc ấy sư tôn lặp đi lặp lại xác nhận với hắn ta rất nhiều lần.

Đừng mơ mộng, đừng mơ mộng.

Lão nhị này, hình như bây giờ đã mơ mộng?

“Đúng vậy, chính là như vậy, đại sư huynh yên tâm đi, tin ta không sai đâu,

không ai hiểu sư tôn hơn ta!”

Trương Hàn ôm bả vai Diệp Lạc, muốn kéo hắn ta rời đi.

Diệp Lạc không biết phải làm sao, chỉ có thể theo Trương Hàn rời đi.

Hai người tiến vào trong thành nhỏ Ninh An.

Trương Hàn ngựa quen đường cũ dẫn Diệp Lạc đi tới một phủ đệ.

Phủ đệ này là phủ của thành chủ thành nhỏ này.

Trương Hàn đi vào thể hiện thực lực, rất dễ dàng thuyết phục được thành chủ,

nghe bọn họ sai bảo.

Trương Hàn bảo thành chủ tuyên bố thông báo, phàm là phế vật trong thành,

biết đọc sách, lịch sự, đều có thể đến phủ thành chủ, nếu có thể thông qua khảo

nghiệm, thì sẽ thành tu tiên giả.

Đồng thời, Diệp Lạc cưỡng ép ngăn cách tất cả gió tuyết, khiến cư dân trong

thành nhỏ có thể ra ngoài.

Làm xong những chuyện này, hai người lẳng lặng chờ đợi trong phủ thành chủ.

Trong phủ thành chủ.

Diệp Lạc nhìn Trương Hàn vẫn luôn thề son sắt, đảm bảo mình đã hiểu ý nghĩ

của sư tôn bên cạnh, hơi trầm mặc.

“Lão nhị, đệ đã muốn tìm đệ tử là phế vật còn là thư sinh, vì sao phải tới thành

nhỏ này tìm? Tìm trong thành lớn không tốt hơn sao? Càng có thể tìm được

người như vậy.”

Diệp Lạc nghĩ một lát, hỏi một câu xin ý kiến.

“Không có, đại sư huynh, trước đây ta đã tới thành trì này, biết nơi này có người

phù hợp với yêu cầu. Chỉ có điều ta chẳng muốn tìm hắn, muốn tự hắn tới tìm

chúng ta mà thôi, như vậy có vẻ cho chúng ta mặt mũi hơn.”

Trương Hàn thản nhiên nói.

Những lời này vang lên, Diệp Lạc lập tức không nhịn được nữa.

Hắn ta cầm lấy tiên kiếm sau lưng, muốn đánh lên người Trương Hàn.

Trương Hàn bị dọa sợ nhảy dựng lên.

“Đại sư huynh! Huynh làm gì thế?”

Trương Hàn kêu to.

Diệp Lạc đứng đối diện không nói một lời, cầm lấy tiên kiếm muốn dùng sống

kiếm đánh Trương Hàn.

“Đại sư huynh, huynh bị tẩu hỏa nhập ma ư? Bắt nạt đồng môn, huynh không

sợ một kiếm của sư tôn đánh tới trấn áp huynh sao?”

Trương Hàn còn đang gào khóc kêu to.

Nhưng cho dù hắn ta kêu như thế nào, đều không thể thoát khỏi ma chưởng của

Diệp Lạc.

Chênh lệch giữa hai bên thực sự quá lớn, lớn đến mức không thể nói rõ.

Cuối cùng Trương Hàn vẫn bị Diệp Lạc bắt được.

Khi bị Diệp Lạc bắt lấy, trong phủ thành chủ tràn ngập tiếng kêu thảm thiết của

Trương Hàn…



Thành nhỏ Ninh An.

Sau khi gió tuyết bị ngăn cách, vô số phàm nhân cư trú bên trong đều ra ngoài

làm việc.

Đám phàm nhân mới ra ngoài làm việc, đã được thông báo một sự kiện.

Có tiên trưởng đến, muốn truyền xuống cơ duyên.
Bình Luận (0)
Comment