Lưu lại một câu cho thành chủ, cũng để lại bảo vật bảo vệ cả thành nhỏ Ninh
An này, bọn họ rời đi.
…
Cùng lúc đó, trong một tiên gia phúc địa ở Đông Thần Châu.
Nơi này có từng tòa tiên đảo, liên miên không dứt, hình thành một vùng hồ đảo
nhỏ, bên ngoài hồ đảo nhỏ còn có vô số tiên hạc vờn quanh.
Trên không hồ đảo nhỏ này, mơ hồ có một đại môn hiện lên.
Đại môn này như ẩn như hiện, khi thì biến mất, khi thì xuất hiện, phía trên viết
hai chữ “Ngọc Hư” rất to.
Lúc này, trong một tiên đảo ở hồ đảo nhỏ này, có hai tu sĩ đứng trong núi cao
nói chuyện với nhau.
Người bên trái, là một tu sĩ trẻ tuổi.
Người bên phải, là một lão giả tóc trắng xóa.
“Trưởng lão, có lẽ ngươi đã biết được tin tức?”
Tu sĩ trẻ tuổi hít sâu một hơi, giọng nói hơi run run.
“Đã biết, ngươi muốn nói chuyện hạ giới đúng không?”
Trái lại giọng nói của lão giả kia vô cùng vững vàng.
“Đúng vậy, trưởng lão, chính là chuyện ở hạ giới kia, hạ giới kia đều bị chúng ta
dẫn tới vùng cấm tử vong, không ngờ vẫn có thể mở thông đạo phi thăng, còn đi
ra nhiều Thiên Kiêu như vậy.”
Người trẻ tuổi cau mày.
Lúc trước ở giới của Sở Duyên, chính là người nhất mạch bọn họ làm ra.
Vốn cho rằng chỉ là hạ giới bình thường mà thôi, tùy tiện xử lý là được, không
ngờ tới lâu như vậy, vậy mà nháo tới bước này.
“Thú vị, hạ giới này đúng là thú vị.”
Trưởng lão kia híp mắt, cười nói.
“Trưởng lão, chuyện này có gì thú vị, chuyện ở hạ giới kia, chúng ta lại không
quản, những Thiên Kiêu thực sự đều mạnh dần lên, chắc chắn sẽ luận nhân quả
tới thanh toán với chúng ta!”
Tu sĩ trẻ tuổi thấy dáng vẻ này của trưởng lão, không khỏi hơi sốt ruột.
“Đừng gấp, hiện giờ người ở hạ giới này, tu vi cao nhất hình như chỉ có người
tên Diệp Lạc? Là Tiên Vương đỉnh phong đúng không? Bản trưởng lão bế quan
một thời gian, lúc trước nghe qua trái lại Tiên Vương đỉnh phong có thể đại biểu
cho hạ giới kia, hẹn tới đây nói chuyện với chúng ta đi.”
Trưởng lão kia chắp hai tay sau lưng, chậm rãi xoay người nhìn cảnh tượng
trong núi cao, vô cùng thản nhiên nói.
“Diệp Lạc là Tiên Đế, còn là vô địch trong cảnh giới Tiên Đế.”
Tu sĩ trẻ tuổi kia nói một câu như vậy.
“Tiên Đế rồi sao? Không tệ không tệ, hạ giới này vẫn là nơi biết tròn biết
méo… Hả? Vô địch trong cảnh giới Tiên Đế?”
Trưởng lão kia nghe một lát, đột nhiên cảm thấy không thích hợp.
Lão ta ngây người một lát.
Người của hạ giới kia, đã tới cảnh giới Tiên Đế rồi sao? Còn vô địch trong cảnh
giới Tiên Đế?
Trưởng lão kia im lặng nhìn thoáng qua cảnh giới của mình.
Cảnh giới Tiên Đế sơ kỳ.
Vừa mới đột phá, còn chưa quá ổn định.
“Đi thôi.”
Trưởng lão im lặng xua tay.
“Trưởng lão, đi đâu vậy?”
Tu sĩ trẻ tuổi kia khó hiểu hỏi.
“Đi tìm cung chủ bàn bạc, chuyện này nên giải quyết như thế nào.”
“Không phải nói không vội sao?”
“Còn không vội ư? Cung chủ chúng ta mới là cảnh giới Tiên Đế đỉnh phong, lão
tổ mới chạm tới cánh cửa cảnh giới trên cảnh giới Tiên Đế, ngươi nói không vội
được sao? Không vội cái búa ngươi ấy.”
“Nhưng mà Diệp Lạc kia đã vô địch trong cảnh giới Tiên Đế, hắn ta đã có chiến
tích đối mặt với hơn mười Tiên Đế mà không bại rồi…”
“Cho nên ngươi còn không vội sao? Đi mời cung chủ, không, đi bảo cung chủ
mời lão tổ ra! Đi đàm phán với Diệp Lạc này!”
“…”
…
Đông Thần Châu, trên ngọn núi cao chỗ Sở Duyên.
Diệp Lạc và Trương Hàn nhanh chóng quay trở về nơi này.
Bọn họ giao Trần Quân cho Sở Duyên xong, hai người đi tới một cái cây đại
thụ, ngắm nhìn phương xa, đồng thời tán gẫu với nhau.
Đối tượng mà bọn họ nói chuyện, đương nhiên là Trần Quân.
Trên đường đi, bọn họ hỏi thăm chuyện về Trần Quân, đối với tiểu sư đệ này,
vẫn luôn tràn ngập tò mò.
Nhất là tiểu sư đệ này được một người lưu lại lời tiên đoán, sẽ lật đổ thống trị
của Thiên Đạo, nghịch phạt Thiên Thổ!
Những lời này thực sự hấp dẫn sự chú ý của Trương Hàn.
Trong lòng Trương Hàn có một ý nghĩ lớn mật.
Cho nên hắn ta cũng chia sẻ ý nghĩ này cho đại sư huynh của hắn ta.
“Đại sư huynh, đại sư huynh, huynh nói xem, vì sao sư tôn đột nhiên muốn phi
thăng tới thượng giới tìm đệ tử?”
Đôi mắt Trương Hàn lóe sáng, vô cùng tò mò hỏi.
“Việc làm của sư tôn, đương nhiên có lý lẽ của sư tôn, đệ quản nhiều như vậy
làm gì?”
Diệp Lạc trừng mắt, nói.
“Ta nghĩ, ta đã hiểu dụng ý của sư tôn…”
Trương Hàn hưng phấn nói…
…
“Đại sư huynh, ta đoán rất có khả năng sư tôn có ý nghĩ với Thiên Đạo thượng
giới!”
“Đợi một chút, đại sư huynh, huynh đừng vội đánh ta, ta nói thật đó, huynh nghĩ
lại xem, sư tôn từng nhận chúng ta làm đồ đệ ở hạ giới, sau đó thì sao? Sau đó
xử lý Thiên Đạo, đổi thành sư tôn tự mình thượng vị.”
“Hiện giờ sư tôn tới thượng giới, lại lặp lại cách như vậy, chẳng lẽ còn không đủ
nói lên mọi chuyện sao?”
Trương Hàn đứng bên cạnh Diệp Lạc, chậm rãi nói, giảng giải quan điểm của
mình