Diệp Lạc không nói gì, lẳng lặng nghe, không nói một lời.
Đợi Trương Hàn nói xong mọi chuyện, hắn ta cũng không mở miệng nói một
câu.
Trương Hàn thấy Diệp Lạc không nói lời nào, nhìn về phía Diệp Lạc theo bản
năng.
“Đại sư huynh, sao huynh không nói lời nào?”
Chỉ nghe Trương Hàn hỏi như vậy.
Những lời này vang lên, Diệp Lạc không đáp lời, mà trở tay dùng sống kiếm
tiên kiếm, đánh về phía Trương Hàn.
Trương Hàn không để ý, trực tiếp bị đánh ngã xuống đất.
Rầm rầm…
Bụi đất đầy trời tràn ngập mà lên.
Nhưng rõ ràng Diệp Lạc đã khống chế độ mạnh yếu, chỉ đùa giỡn.
Khi lão nhị chật vật nhất, căn bản không đánh nổi cái rắm.
“Không phải đại sư huynh, ta nói sai câu nào sao?”
Trương Hàn đứng trên mặt đất, vẻ mặt u oán.
“Đệ không nói sai câu nào.”
Mũi chân của Diệp Lạc chạm vào lá cây, lưng đeo tiên kiếm, mỉm cười nói.
“Vậy huynh đánh ta làm gì?”
Trương Hàn mơ hồ.
“Không có việc gì không thể đánh đệ sao?”
Diệp Lạc thản nhiên liếc một cái, nói như vậy.
Trương Hàn: “…”
Những lời này khiến hắn ta không phản bác được.
Thực sự coi hắn ta là bao cát, muốn đánh thì đánh ư.
Cảnh giới! Đều tại cảnh giới!
Đáng ghét.
Sớm muộn gì hắn ta cũng sẽ tăng tới cảnh giới cao hơn cảnh giới của Diệp Lạc.
Đến lúc đó xem người nào đánh người nào.
Ba mươi năm Hà Đông ba mươi năm Hà Tây, không thể bắt nạt thiếu niên tới
cùng!
Trương Hàn nghiến răng nghiến lợi.
“Đệ nói rất có đạo lý, có lẽ sư tôn tới vì Thiên Đạo thượng giới, chẳng qua
Thiên Đạo thượng giới không đơn giản.”
Diệp Lạc ngẩng đầu nhìn về phía bầu trời, nói với hàm ý sâu xa.
“Không đơn giản sao? Sao không đơn giản?”
Trương Hàn ít khi giao tiếp với Thiên Đạo, cho nên không chú ý tới thế lực ở
thượng giới, hắn ta biết cũng ít.
“Thiên Đạo tồn tại ở Thiên Thổ, Thiên Thổ này càng như thế lực một phương,
ta cảm thấy không giống như bên hạ giới trước đây của chúng ta, không có linh
trí, cái này càng như Thiên Đạo có linh trí.”
Đương nhiên là Diệp Lạc cũng đọc không ít bộ sách, cũng tự mình cảm thụ.
Cho nên hắn ta biết rõ, cũng có phán quyết của mình.
Hắn ta cảm thấy Thiên Đạo có trí tuệ!
“Thiên Đạo có linh trí sao?”
Trương Hàn nghe thấy thế, sửng sốt một lát, bất chợt cảm thấy da đầu run lên.
Lúc trước hắn ta từng nhảy nhót trước mặt Thiên Đạo, còn muốn mở Âm
Dương Nghịch Loạn Đại Trận.
Cuối cùng chỉ bị Thiên Đạo hạn chế một chút mà thôi.
Như vậy xem ra, hắn ta không chết đã vô cùng may mắn?
“Đúng vậy, lão nhị, đệ nói có lý, rất có khả năng sư tôn muốn thay thế Thiên
Đạo thượng giới, lần trước khi ở hạ giới chúng ta không giúp được gì, lần này ở
thượng giới, chúng ta nhất định phải giúp đỡ.”
Trong đôi mắt Diệp Lạc tràn ngập kiên định.
“Đại, đại sư huynh, hiện giờ ta mới là Tiên Cảnh, không tốt lắm đâu?”
Trương Hàn lập tức mơ hồ.
Lúc này không nên chăm chỉ tu luyện sao?
Sao lại làm chuyện như vậy.
Hiện giờ hắn ta chỉ là một Chân Tiên.
Không thể sánh bằng Diệp Lạc, đã là Thái Ất Kim Tiên.
“Có gì không tốt? Không phải nói nhất định là chiến lực mới được, năng lực của
đệ đủ là được, thế nào, chẳng lẽ đệ không muốn chịu khó làm việc cho sư tôn?”
Diệp Lạc cứ nhìn chằm chằm Trương Hàn như vậy, hỏi.
“Nguyện ý nguyện ý, sao ta có thể không muốn, đương nhiên là ta nguyện ý.”
Vẻ mặt Trương Hàn đau khổ, trả lời một câu.
“Sao lại không được, chúng ta lại liên lạc với đám sư đệ sư muội, tổng hợp
chiến lực lại, đợi sư tôn hoàn toàn muốn chống lại Thiên Đạo giới này, chúng ta
sẽ cùng giúp đỡ sư tôn!”
Đôi mắt Diệp Lạc lóe sáng, trong lòng hắn ta đã có kế hoạch.
…
Cùng lúc đó, trong động phủ ở núi cao, Sở Duyên đang gặp mặt đệ tử mới của
hắn.
Hắn mở hệ thống kiểm tra đo lường, nhắm ngay đệ tử mới Trần Quân này.
[Tên họ: Trần Quân.]
[Tu vi: Phàm nhân (không có đạo quả).]
[Sơ hở: Khắp mọi nơi.]
Phàm nhân.
Nhìn không có khuyết điểm, bình thường không có gì lạ, rất bình thường.
Nhưng mà hắn muốn tìm một đệ tử thành thật.
Người này nhìn có vẻ không thành thật lắm.
Sở Duyên nhìn Trần Quân từ trên xuống dưới.
Đệ tử này trái lại giống người đọc sách, tuyệt đối không giống người thành thật.
“Trần Quân đúng không? Quân Nhi, ngươi có nguyện ý bái bổn tọa làm vi sư
không?”
Sở Duyên ngồi khoanh chân trên một cái đệm hương bồ, thản nhiên nhìn đệ tử
mới này.
“Đệ tử Trần Quân, nguyện bái người làm vi sư!”
Trần Quân không nói hai lời, rầm một tiếng, quỳ rạp xuống đất hành đại lễ.
Hắn ta vừa hành lễ, vừa liếc trộm bốn phía, giống như vô cùng bất an đối với
hoàn cảnh xa lạ.
“Đứng dậy đi, ngươi đã bái bổn tọa làm vi sư, vậy vi sư nói với ngươi trước, vi
sư tên là Sở Duyên, là tu sĩ từ hạ giới phi thăng lên, mà ngươi là đệ tử thứ 16
của vi sư…”
Sở Duyên chậm rãi nói.
Hắn giảng giải mọi chuyện cho đệ tử mới của mình.