Trần Quân lẳng lặng lắng nghe, thường gật đầu đáp lại Sở Duyên.
Sau khi Sở Duyên nói mọi chuyện xong, mới nhìn về phía Trần Quân lần nữa.
“Quân Nhi, đã nhập môn hạ của vi sư, thì phải chăm chỉ tu hành, không biết
ngươi muốn tu đạo gì?”
Sở Duyên lại bắt đầu bộ sách võ thuật thông thường.
Hắn cảm thấy, không có Thiên Đạo mới và Thiên Đạo cũ, hắn muốn dạy phế đệ
tử vô cùng đơn giản.
Chiêu thức hắn dạy phế đệ tử, căn bản không sai.
Mọi chuyện đều vì Thiên Đạo mới cũ quấy nhiễu mà thôi, mới khiến hắn không
có cách nào dạy phế đệ tử.
Hiện giờ đã không còn, hắn dạy phế đệ tử không phải vô cùng đơn giản sao?
“Chuyện đó, sư tôn, đệ tử không thể tu hành…”
Trần Quân có chút xấu hổ giải thích một câu.
“Không thể tu hành sao? Đã xảy ra chuyện gì thế? Chẳng lẽ ngươi còn có thể là
đồ bỏ đi sao?”
Sở Duyên sửng sốt một lát, bất chợt hỏi.
“Chuyện này… Dựa theo lời sư tôn nói, đệ tử đúng là xem như đồ bỏ đi.”
Trần Quân im lặng một lát, đáp lời.
Những lời này nói ra, thiếu chút nữa Sở Duyên bị dọa bật dậy khỏi đệm hương
bồ.
Phế vật!
Hai chữ này xuất hiện, hắn không nhịn được nhớ lại từng đoạn hắc ám trong
quá khứ.
Không đúng không đúng, đã không còn như trước nữa.
Hiện giờ không có hệ thống gì đó, Thiên Đạo cũ, Thiên Đạo mới quấy nhiễu,
hắn không có khả năng bị đâm sau lưng, tuyệt đối không có khả năng này.
Sở Duyên cố nén sợ hãi trong lòng, bảo vệ tinh thần, bình tĩnh lại.
Phù.
Đây đúng là bóng ma tâm lý.
Trước đây bị chỉnh ra bóng ma tâm lý.
Nhớ tới năm đó, hắn là cảnh giới Nguyên Anh, quát tháo giới Tu Tiên.
Lại sau đó, trực tiếp rơi xuống ngay cả ý chí cũng không còn.
Bóng ma này, nói có thể quên đều là giả.
Không được, hắn phải điều chỉnh tâm trạng mới được.
Phải biết rằng, lúc này đã không còn giống như xưa…
Trong động phủ ở núi cao, Sở Duyên ngồi khoanh chân trên đệm hương bồ,
khiến mình bình tĩnh lại.
Trong lòng hắn trải qua vô số gợn sóng mãnh liệt, nhưng ở mặt ngoài vẫn là
dáng vẻ thản nhiên.
“Không sao, Quân Nhi, phế vật vẫn có thể tu hành, ngươi xem hai người bên
ngoài đưa ngươi tới, là đại sư huynh và nhị sư huynh của ngươi, khi bọn họ còn
nhỏ yếu, cũng là đồ bỏ đi, bây giờ còn không phải uy chấn một phương?”
“Ngươi phải hiểu được, trọng điểm không phải ngươi có thể tu hành hay không,
mà là ngươi muốn tu hành cái gì?”
Sở Duyên bình tĩnh nói.
Trần Quân quỳ ở phía dưới nghe thấy những lời này, sửng sốt một lát, lập tức
nghĩ tới Diệp Lạc và Trương Hàn.
Hắn ta không ngờ tới, hai vị sư huynh cường đại như vậy, cũng từng là phế vật.
Nếu hai vị sư huynh này đều được sư tôn dạy bảo thành tài, vậy hắn ta nhất định
cũng có thể?
Đôi mắt Trần Quân sáng lên, lại dập đầu với Sở Duyên.
“Cầu xin sư tôn truyền cho đệ tử phương pháp tu hành!”
Trần Quân vô cùng cung kính nói.
“Muốn truyền pháp, phải hỏi trước, ngươi muốn tu đạo gì? Đại sư huynh ngươi
tu kiếm đạo, một kiếm bình thiên hạ, nhị sư huynh ngươi thì thiện trận, nhất
niệm tạo ra vạn trận, ngươi muốn tu đạo gì?”
Sở Duyên tùy ý hỏi.
Nghe thấy những lời này, Trần Quân nhíu mày.
Hắn ta cũng không biết mình sẽ tu đạo gì.
Từ sau khi thiên phú bị phế, hắn ta vô duyên với tu luyện.
Trước đây không nghĩ tới sẽ tu đạo gì, cho nên bây giờ nghe hỏi như vậy, hắn ta
có chút sững sờ.
“Sao thế, chẳng lẽ ngươi không biết mình sẽ tu đạo gì ư?”
Sở Duyên nhìn biểu cảm của đệ tử này, không khỏi sửng sốt một lát.
“Sư, sư tôn, đệ tử không biết.”
Trần Quân vô cùng xấu hổ cúi đầu.
“Chuyện này…”
Bỗng nhiên Sở Duyên cảm thấy Diệp Lạc đáng tin.
Bảo đại đệ tử đi tìm đệ tử thành thật, thực sự tìm cho hắn một người thành thật.
Ngay cả muốn tu đạo gì cũng không biết.
Ngươi nói không biết thì không biết, vậy tùy tiện soạn đạo lợi hại chút là được.
Có cần thành thật như vậy, thực sự nói thẳng không biết.
Nhìn đệ tử thành thật này, Sở Duyên sờ cằm, đánh giá từ trên xuống dưới một
lát.
Đệ tử thành thật như vậy, dạy phế hẳn là rất đơn giản.
Sở Duyên cảm thấy sẽ vô cùng đơn giản.
Nếu đơn giản, vậy hắn thực sự không muốn tốn quá nhiều tinh lực trên người đệ
tử này.
Tùy tiện nói hai câu, trực tiếp khóa cứng đường thành tài của đệ tử này là được.
Vừa nghĩ tới đây, Sở Duyên hiểu được đại khái nên làm thế nào.
“Ngươi đã không biết, vậy vi sư giảng giải cho ngươi một lát, nếu như ngươi
nguyện ý tu đạo này, vậy vi sư sẽ truyền phương pháp đạo này cho ngươi, ngươi
cảm thấy thế nào?”
Sở Duyên chậm rãi mở miệng nói.
“Vâng, sư tôn.”
Trần Quân đâu dám nói gì, vội vàng gật đầu đồng ý.
Thấy vậy, Sở Duyên chậm rãi đứng dậy, để hai tay sau lưng, đi về trước hai
bước, ánh mắt nhìn chằm chằm Trần Quân phía dưới.
[Chưa xong còn tiếp.]