“Vi sư thấy giữa trán ngươi có chính khí, như là người đọc sách, không bằng
ngươi đi theo Nho đạo, thế nào?”
Sở Duyên mở miệng dò hỏi.
“Sư tôn, Nho đạo như thế nào?”
Trần Quân cảm thấy khó hiểu hỏi.
“Nho đạo tu chính khí, một chút hạo nhiên chính khí, có thể trường tồn trong
Thiên Địa, Thiên Địa có chính khí, Nho đạo thì không dứt, tu Nho đạo, nặng tại
tu thân trị quốc tề gia bình thiên hạ!”
“Như vậy, Quân Nhi ngươi hiểu không?”
Giọng nói của Sở Duyên vô cùng bình tĩnh nói.
Giọng nói của hắn thật bình tĩnh, hắn chỉ là một phàm nhân, giọng nói không to.
Chẳng qua sau lưng hắn có vòng sáng Thiên Đạo cùng với thần quang hộ thể,
khiến hắn có vẻ vô cùng uy nghiêm.
Chuyện này dẫn tới lời nói của hắn mang theo sức thuyết phục.
Khiến người ta rất dễ tin tưởng lời hắn nói.
“Đệ tử, đệ tử đã hiểu, nhưng giống như không hiểu.”
Trần Quân quỳ rạp trên đất, trong đôi mắt tràn ngập vẻ mờ mịt.
Hắn ta cảm thấy, lời nói của vị sư tôn này rất có đạo lý, giống như rất lợi hại,
nhưng hắn ta nghe không hiểu rốt cuộc có ý gì.
Không rõ cảm giác này.
“Đã hiểu thì đã hiểu, không hiểu thì không hiểu, tại sao còn hiểu mà giống như
không hiểu?”
Gương mặt Sở Duyên âm trầm, nhẹ giọng quát to một câu.
Cái gì mà đã hiểu nhưng giống như không hiểu?
Đang đánh Thái Cực à?
Là hắn lừa gạt đệ tử, không phải đệ tử lừa gạt hắn ta.
Còn đánh Thái Cực như vậy.
“Khởi bẩm sư tôn, đệ tử không hiểu.”
Trần Quân vội vàng lắc đầu, đâu dám nói gì nữa.
“Thôi, tư chất của ngươi ngu dốt, không nghe hiểu rất bình thường, tóm lại, Nho
đạo chi lộ, cùng chung bốn cảnh giới, chia làm tu thân, trị quốc, tề gia, bình
thiên hạ! Nói như vậy, ngươi hiểu rồi chứ?”
“Vậy ý của sư tôn, ta phải tu luyện cảnh giới tu thân này sao?”
“Đúng vậy.”
“Vậy sư tôn, phương pháp tu luyện ở đâu?”
“Đạo không phải pháp, tại sao cần phương pháp tu luyện? Đạo không phải
truyền, cần dựa vào tự ngộ!”
“Vậy sư tôn, không có phương pháp tu luyện, có thể tu luyện chi đạo sao? Nhất
định phải dựa vào tự mình ngộ ư?”
Dưới ánh mắt như nhìn kẻ ngốc của Sở Duyên, giọng nói của Trần Quân càng
lúc càng nhỏ.
“Không dựa vào chính ngươi ngộ, chẳng lẽ còn cần vi sư giúp ngươi ngộ? Như
vậy đi, vi sư nói cho ngươi một câu, câm miệng, vẫn là câm miệng, trước khi
ngươi ngộ ra đều luôn câm miệng, đừng nói chuyện với bất cứ người nào, như
vậy sớm muộn gì ngươi cũng sẽ ngộ ra, đã hiểu chưa?”
Sở Duyên có chút không kiên nhẫn, trực tiếp bảo đệ tử này câm miệng.
“Nhưng, nhưng mà…”
Trần Quân còn muốn nhỏ giọng nói gì đó.
“Không có nhưng mà, nghe vi sư, ba năm học nói, cả đời học câm miệng, vi sư
sẽ không gài ngươi…”
Sở Duyên lại bắt đầu không ngừng nói…
…
Bên ngoài động phủ, Diệp Lạc và Trương Hàn đến đây đợi, đợi Trần Quân đi ra,
thì vào bái phỏng sư tôn.
Hai người chờ đợi, còn thảo luận một số chuyện về “nghịch thiên”.
“Bây giờ các ngươi đều bái mỗi đại tiên môn, thì phải cố gắng một chút, lục đục
với nhau một chút, tranh thủ đá lão đại mỗi tiên môn của các ngươi xuống, đổi
thành các ngươi làm lão đại!”
Diệp Lạc đang dặn dò Trương Hàn gì đó.
Lời nói của hắn ta, mình nghe thì không có gì, lọt vào trong tai Trương Hàn,
thiếu chút nữa hù chết Trương Hàn.
Cái gì mà đá lão đại mỗi tiên môn xuống, đổi thành bọn họ làm lão đại?
Tiên môn mà đám đồng môn bọn họ bái nhập, đều là tiên môn đứng đầu một
châu?
Tiên môn chi chủ này, ít nhất cũng là tu sĩ Tiên Đế đỉnh phong.
Đám đồng môn bọn họ, ngoại trừ Diệp Lạc ra, người nào đánh thắng được.
Gọi Diệp Lạc đi giúp đỡ sao? Chuyện đó không được.
Tiên môn đứng đầu một phương, ít nhất có mấy chục tu sĩ Tiên Đế tọa trấn,
Tiên Đế đỉnh phong lại càng có mấy vị, đây mới chỉ là mặt ngoài.
Hơn nữa trong tiên môn đứng đầu một phương, đều có trấn tông chi bảo cường
đại.
Cho dù là Diệp Lạc, một mình đi đấu với tiên môn đứng đầu một phương, cũng
không kiếm được ưu đãi gì.
“Đại sư huynh, bọn ta lấy đầu đi đấu với mỗi đại tiên môn sao? Huynh, huynh
đúng là đứng nói chuyện không đau thắt lưng.”
Trương Hàn nhăn mặt, không biết nên nói gì.
“Ai bảo các ngươi đi cứng đối cứng? Lục đục với nhau, lục đục với nhau đệ
hiểu không?”
Diệp Lạc trợn to mắt.
Hắn ta cũng biết mình không thể cứng đối cứng với tiên môn.
Đối với bản lĩnh của mình, hắn ta biết rất rõ.
Hắn ta muốn nói, là dùng phương thức lục đục lẫn nhau, khiến đám đồng môn
này đi đoạt quyền, không phải nói chơi cứng đối cứng…
Diệp Lạc giảng giải cho Trương Hàn, như thế nào lục đục với nhau.
Chẳng qua cho dù Diệp Lạc dạy bảo như thế nào, Trương Hàn cũng không
nghe.
Đánh chết đều là dáng vẻ “tu vi của ta còn yếu, ta không làm được”.
Cuối cùng, Diệp Lạc cũng từ bỏ.
Trực tiếp trở tay đánh một kiếm, đánh Trương Hàn ra ngoài núi.
[Chưa xong còn tiếp]