Hắn ta nhớ rõ ràng, vừa rồi sư tôn còn đang ở thượng giới, hư không không có
bất cứ biến hóa gì, chỉ có hắn ta mở thông đạo hư không.
Sư tôn căn bản không có bất cứ động tác gì.
Vì sao bây giờ không lý do xuất hiện ở đây?
Hơn nữa sư tôn vừa rồi, khí tức giống như phàm nhân.
Sư tôn trước mắt này, cuốn theo thiên uy mênh mông cuồn cuộn, sâu không
lường được.
Diệp Lạc suy nghĩ rất lâu, cũng không thể nghĩ ra.
Cuối cùng chỉ có thể cảm khái, sư tôn đúng là sư tôn, cho dù hắn ta đến cảnh
giới hiện giờ, vẫn không tiên đoán ra được.
“Sư tôn.”
Diệp Lạc mở miệng.
“Ừm, Lạc Nhi, không phải ngươi muốn hiểu cảnh giới Đại La Kim Tiên sao, vi
sư sẽ tự mình dạy ngươi. Vi sư có hai phần muốn dạy, phần thứ nhất chính là để
ngươi tự mình cảm nhận được Đại La Kim Tiên chi uy, phần thứ hai là dẫn
ngươi tới dòng thời gian một lát. Trước mắt sẽ tiến hành phần một, cho ngươi
cảm nhận được Đại La Kim Tiên chi uy.”
Sở Duyên chậm rãi mở miệng.
Giọng nói của hắn không có bất cứ tình cảm gì, bốn chữ Thiên Đạo vô tình
được hắn bày ra vô cùng nhuần nhuyễn.
“Cảm thụ Đại La Kim Tiên chi uy sao? Xin hỏi sư tôn, nên cảm nhận thế nào?”
Diệp Lạc sửng sốt một lát, lập tức hỏi.
“Vi sư sẽ điều chỉnh tu vi của bản thân tới Đại La Kim Tiên, ngươi có thể dốc
toàn lực ra tay, vi sư cho ngươi cảm nhận Đại La Kim Tiên sẽ như thế nào.”
Sở Duyên chắp hai tay sau lưng, đứng trên đài sen kim sắc, thản nhiên nói.
Nghe thấy những lời này, Diệp Lạc do dự một lát.
Cần phải ra tay với sư tôn sao, chuyện này…
Nói thật, hắn ta cảm thấy có chút không tôn trọng sư tôn nhà mình.
Nhưng nhìn dáng vẻ của sư tôn nhà mình, không giống như đang nói đùa.
Hắn ta suy nghĩ rất lâu, nhưng vẫn định nghe theo dặn dò của sư tôn.
Dù sao đây là đang dạy đạo.
Hơn nữa nếu có thể thể nghiệm sức chiến đấu của Đại La Kim Tiên một lát, hắn
ta cũng có thể hiểu rõ, chênh lệch giữa mình và Đại La Kim Tiên lớn cỡ nào.
Vậy mong sư tôn thứ cho đệ tử vô lễ.”
Diệp Lạc chắp tay cúi đầu.
Sở Duyên đứng đối diện khẽ lắc đầu, không nói một lời.
Bóng dáng di chuyển, ngay sau đó, hắn đã xuất hiện cách hơn vạn mét.
Hắn đang cho Diệp Lạc không gian thi pháp, để Diệp Lạc dốc toàn lực ứng phó.
Nhìn thấy cảnh tượng này, Diệp Lạc cũng hiểu rõ dụng ý của sư tôn nhà mình.
Hắn ta không dây dưa nữa, quanh người bắt đầu khởi động đạo vận, tiên kiếm
sau lưng đằng không mà ra.
Hắn ta vươn tay cầm thanh tiên kiếm kia.
Đạo vận!
Kiếm khí!
Một thân thanh sam!
Lúc này, ba cái gần như hợp làm một thể.
Khí thế không thể địch lại nổi phóng lên trời, muốn xé rách mọi thứ.
“Kiếm! Trảm!”
Diệp Lạc lạnh lùng nói.
Cổ tay chuyển động, tiên kiếm chém ra.
Chỉ trong nháy mắt, vô số ngân điểm xông ra bốn phương tám hướng, bao trùm
bất cứ chỗ nào mắt thường có thể thấy.
Những ngân điểm này trôi nổi trong hư không hỗn độn, sau một hơi, lại thấy
mỗi một ngân điểm đều hóa thành hư ảnh tiên kiếm.
Lọt vào trong tầm mắt, cả hư vô hỗn độn đều là hư ảnh tiên kiếm, chi chít, bao
trùm toàn bộ, khí tức hủy diệt tràn ngập mà ra.
Diệp Lạc vung kiếm về trước.
Kiếm khí của tiên kiếm vô cùng vô tận giống như cự long, tập kích về phía Sở
Duyên.
“Rất hoa lệ.”
Sở Duyên đứng trong kim liên Thiên Đạo thản nhiên đánh giá như vậy.
Ngay sau đó hắn vung tay lên, lực lượng vượt qua thời không lao tới một cách
dũng mãnh.
Lực lượng này xuyên qua hàng dài kiếm khí kia.
Chỉ trong nháy mắt, hàng dài kiếm khí kia trực tiếp che đi, bốn phía đều có dấu
vết bị san bằng, giống như cho tới bây giờ đều chưa từng xảy ra chuyện gì.
“Đây là lực lượng của Đại La Kim Tiên sao?”
Đồng tử của Diệp Lạc đột nhiên co rụt lại.
Hắn ta nghĩ tới Đại La Kim Tiên sẽ rất mạnh, nhưng không ngờ tới mạnh tới
mức này.
Chiêu thức của hắn ta ở trước mặt lực lượng này, lật tay có thể hủy đi sao?
“Lạc Nhi, tiếp tục ra chiêu.”
Sở Duyên căn bản không nghĩ gì, cứ nhìn Diệp Lạc như vậy, mời hắn ta tiếp tục
ra tay.
“Sư tôn, đệ tử đắc tội rồi.”
Diệp Lạc không có ý từ bỏ, nhíu mày thật chặt, tiên kiếm xoay chuyển, toàn bộ
cơ thể hắn ta hóa thành vô số ánh huỳnh quang, hợp làm một thể với tiên kiếm.
Người kiếm hợp nhất!
Vô số kiếm chiêu bắt đầu diễn sinh mà ra.
Mỗi một kiếm chiêu đều ẩn chứa công kích cực hạn của Diệp Lạc.
Diệp Lạc dốc hết toàn lực, muốn phá phòng ngự của Sở Duyên.
Nhưng cho dù Diệp Lạc tấn công như thế nào, đều không thể tới gần người Sở
Duyên, chênh lệch giữa hai bên thực sự quá lớn.
Đánh rất lâu, đúng lúc Diệp Lạc chuẩn bị từ bỏ, bất chợt nghe Sở Duyên mở
miệng nói chuyện.
“Lạc Nhi, ngươi đợi một lát, ngươi đợi một lát, vi sư quên đóng kim liên Thiên
Đạo, có lực lượng của Thiên Đạo thêm vào, chẳng trách sao vi sư đánh không
cảm nhận được một chút áp lực nào…”
Diệp Lạc: “…”