Chẳng Lẽ Thật Sự Có Người Cảm Thấy Sư Tôn Là Phàm Nhân Sao

Chương 1032

Trong hư không hỗn độn bên ngoài thượng giới.

Bùm bùm!

Từng tiếng nổ mạnh đinh tai nhức óc vang lên.

Cùng với tiếng nổ mạnh vang vọng, dư âm vô cùng vô tận khuếch tán ra bốn

phương tám hướng.

Bị dư âm cuốn sạch mà qua.

Trong hư vô hỗn độn, phong hỏa lôi điện mang theo khí tức hủy diệt có vẻ nhỏ

yếu như vậy, bị dư âm đảo qua, trực tiếp hóa thành hư ảo.

Ở khắp ngõ ngách trong hư không hỗn độn, có hai bóng người đang xảy ra

chiến đấu.

Hai người này đúng là Sở Duyên và Diệp Lạc.

Hai người từ khi Sở Duyên tắt kim liên Thiên Đạo xong, thì bắt đầu đại chiến,

đại chiến tới khi Diệp Lạc gần như kiệt sức, mới bắt đầu chậm rãi dừng lại.

Trận chiến đấu này, không hề nghi ngờ là Sở Duyên chiến thắng, còn dùng tư

thế nghiền áp chiến thắng.

Đương nhiên Diệp Lạc cũng không yếu, có thể mang tới cho Sở Duyên chút áp

lực, nhưng không lớn.

Chỉ có điều như vậy đã đủ.

Lấy lực lượng của cảnh giới Thái Ất Kim Tiên, có thể áp chế đến mức khiến

quý danh Thiên Đạo Sở Duyên là Đại La Kim Tiên có chút áp lực.

Chuyện này đủ chứng minh rốt cuộc Diệp Lạc cường đại cỡ nào.

“Không tệ không tệ.”

Sở Duyên giẫm lên kim liên Thiên Đạo lần nữa, vô cùng hài lòng nhìn Diệp Lạc

thở hổn hển ở phía xa.

Đại đệ tử này, hắn thực sự hài lòng.

Vậy mà thực sự có thể mang tới áp lực cho quý danh Thiên Đạo thực lực Đại La

Kim Tiên.

Đúng là khó lường.

“Sư tôn, ta, ta…”

Diệp Lạc hơi mất sức muốn nói gì đó, nhưng không nói nên lời.

Hắn ta muốn nói, nếu không phải sư tôn nhà mình mở kim liên Thiên Đạo,

không hiểu ra sao tiêu hao quá nhiều pháp lực của hắn ta, hắn ta không có khả

năng thua như vậy.

Nhưng nghĩ lại, cho dù hắn ta ở trạng thái toàn thịnh, cũng không có quá nhiều

tác dụng. Ở trước mặt sư tôn, chỉ là thời gian thua chậm hơn mà thôi.

“Làm sao vậy?”

Sở Duyên thản nhiên hỏi một câu.

“Không có gì.”

Diệp Lạc lắc đầu nói.

Nghe thấy những lời này, Sở Duyên khẽ gật đầu, đạp kim liên Thiên Đạo đi tới

trước người Diệp Lạc, vỗ nhẹ lên bả vai đối phương.

“Đi thôi, Lạc Nhi, kế tiếp vi sư dẫn ngươi đến dòng thời gian, cho ngươi hiểu

được một chút.”

Sở Duyên nói khẽ một câu.

Giọng nói vừa ngừng, hắn kéo Diệp Lạc vươn người nhảy lên, chỉ trong nháy

mắt hoàn thành bước nhảy, đi tới dòng thời gian.



Ở trong mắt Diệp Lạc, chỉ cảm thấy xung quanh lướt qua một lát, ngay sau đó

đã đi tới dòng thời gian.

Xung quanh có vô số dòng ánh sáng thời gian lướt qua.

Nhưng Diệp Lạc không chút để ý, trong lòng hắn ta kinh hãi.

Đây là thực lực của sư tôn sao?

Hắn ta thậm chí ngay cả cảm nhận cũng không có, đã bị chuyển tới đây.

Chuyện này đại biểu, nếu sư tôn muốn trấn áp hắn ta, như vậy hắn ta ngay cả cơ

hội phản kháng cũng không có.

“Lạc Nhi, phát ngốc cái gì? Kế tiếp, vi sư dẫn ngươi đi du lịch dòng thời gian,

ngươi hãy nhìn thật kỹ.”

Sở Duyên nói một câu như vậy.

Không đợi Diệp Lạc đáp lời, bóng dáng hắn cử động, kéo Diệp Lạc bắt đầu di

chuyển.

Sở Duyên dẫn theo Diệp Lạc bay qua thời không quá khứ.

Sau khi hai bọn họ rời đi, một bóng người đi tới nơi này.

Rõ ràng bóng người này là bóng người hắc y trấn thủ dòng thời gian.

Bóng người hắc y nhìn Sở Duyên và Diệp Lạc rời đi, hắn ta rơi vào trầm tư.

“Vừa rồi là Thiên Đạo sao? Thiên Đạo giới này?”

“Thiên Đạo chủ động dẫn theo sinh linh làm trái quy củ ư?”

“Thời đại thay đổi, trở nên thái quá như vậy à?”

Bóng người hắc y nhỏ giọng lẩm bẩm.

Trong mắt hắn ta có mờ mịt.

Hắn ta cảm thấy mình không thích hợp trấn giữ dòng thời gian.

Thế giới này, trở nên quá nhanh, nhanh tới mức thái quá.

Hắn ta đều đã không theo kịp thời đại.

Chỉ có thể mơ hồ hồ đồ trấn thủ.

“Không liên quan, không liên quan, thời đại này trở nên quá nhanh, ta phải đi

thỉnh giáo lão tổ một chút mới được.

Bóng người hắc y mất mát xoay người rời đi.

Trấn thủ dòng thời gian gì đó, hắn ta nghĩ cũng không nghĩ.



Trong thời không quá khứ, Sở Duyên dẫn theo Diệp Lạc trực tiếp xuyên tới nơi

này.

Sở Duyên mở quý danh Thiên Đạo, ở trong dòng thời gian này, hắn chính là chủ

nhân, có thể tùy ý xuyên việt, căn bản không có quy củ gì có thể ngăn cản hắn.

Cho nên hắn có thể thuận lợi dẫn theo Diệp Lạc đến nơi này.

“Nơi này là…”

Diệp Lạc nhìn bốn phía, có chút hoảng hốt.

Hắn ta cảm thấy nơi này rất quen thuộc, nhưng hắn ta có chút không nhận ra nơi

này.

Hai bọn họ đến phía dưới, là một khoảng sân rất rộng, lúc này bên trong người

đến người đi, vô cùng náo nhiệt.

“Nhà họ Diệp, cũng là nhà khi Lạc Nhi ngươi ở phàm tục, quãng thời gian này,

là lúc Lạc Nhi ngươi còn chưa sinh ra.”

Sở Duyên chắp hai tay sau lưng, đạp lên kim liên Thiên Đạo, thản nhiên nói.

“Đây là nhà ta sao?”

Diệp Lạc nghe thấy thế, sửng sốt một lát, cúi đầu cẩn thận nhìn thoáng qua.
Bình Luận (0)
Comment