Chẳng Lẽ Thật Sự Có Người Cảm Thấy Sư Tôn Là Phàm Nhân Sao

Chương 1033

Tin tức ẩn sâu trong trí nhớ bắt đầu xuất hiện.

Nơi này đúng là Diệp phủ!

Thành Huyền Nguyệt, Diệp phủ.

“Đi, vào xem.”

Sở Duyên mỉm cười, vung tay lên.

Tiến về trước, ngay sau đó, hắn và Diệp Lạc đi tới trước một trạch viện.

Ở cửa trạch viện này, cha Diệp đang lo lắng bước qua bước lại, từng nha hoàn

ra ra vào vào cửa.

Hai bọn họ đứng ở đó, người xung quanh giống như căn bản không thấy bọn họ,

coi như không có bọn họ.

Rõ ràng cho thấy Sở Duyên đã động tay động chân.

“Đây là?”

Diệp Lạc có chút suy đoán, nhưng hắn ta không dám chắc chắn.

“Ngươi sắp sinh ra.”

Sở Duyên thản nhiên trả lời.

Theo những lời này của hắn vang lên, một tiếng trẻ sơ sinh khóc thảm thiết đột

nhiên truyền tới.

Diệp Lạc lập tức quay đầu nhìn, với tu vi của hắn ta, đương nhiên có thể nhìn

xuyên qua cửa.

Hắn ta liếc thấy được, lúc này mẹ Diệp đang sinh ra hắn ta.

Nhìn “mình” được sinh ra, trái tim Diệp Lạc không nhịn được run lên.

Mơ hồ giống như ngộ ra, nhưng hoàn toàn không nắm bắt được.

Khi Diệp Lạc cảm thấy vô cùng hoảng hốt, lại nhìn thoáng qua “mình” mới sinh

ra.

Vừa nhìn, hắn ta ngây ngẩn cả người.

Vì sao…

Vì sao “mình” vừa sinh ra có linh căn? Hơn nữa thể chất cũng không phải rất

mạnh.

Rõ ràng là hắn ta có thể chất mạnh hơn, còn trời sinh không có linh căn.

Diệp Lạc vừa định hỏi sư tôn nhà mình, bỗng nhiên hắn ta như cảm nhận được

gì đó, đôi mắt lóe lên ánh sáng, nhìn về phía hư không.

Lọt vào trong tầm mắt hắn ta là từng sợi tơ nhân quả, trong mơ hồ mà đến, lao

về phía “mình” mới sinh ra một cách dũng mãnh.

Diệp Lạc trợn to mắt, muốn ngăn cản đã không kịp.

Chỉ có thể tận mắt nhìn những nhân quả này chui lên người “mình” mới sinh ra,

phá hủy toàn bộ linh căn của “mình”, biến thành một người trời sinh không có

linh căn.

Cuối cùng Diệp Lạc cũng hiểu rõ mọi chuyện.

Những nhân quả này là lúc trước khi ở thời Thượng Cổ, hắn ta trở mặt với Ngọc

Hư Cung tạo ra nhân quả.

Mọi chuyện đều là nhất định!

Nhất định hắn ta trời sinh không có linh căn! Đây là nhân quả!

Nhưng mà sau này, vì sao hắn ta có cận đạo chi thể? Hơn nữa hình như được

Thiên Đạo chiếu cố?

Diệp Lạc im lặng quay đầu nhìn về phía Sở Duyên, muốn hỏi sư tôn nhà mình.

Chỉ thấy Sở Duyên nhẹ nhàng xua tay, tùy ý mở miệng nói…

….

Đứng trước cửa Diệp phủ, Sở Duyên lẳng lặng nhìn Diệp Lạc.

“Lạc Nhi, vẫn chưa rõ sao?”

“Mọi chuyện đều là nhân quả, những chuyện lúc trước ngươi làm trong tuyến

thời gian, cho nên quả rơi xuống ngươi đời sau khi sinh ra, ngươi không phải

trời sinh không có linh căn, mà bị quả này hủy diệt.”

Sở Duyên chậm rãi mở miệng nói.

Hắn mở quý danh Thiên Đạo, đương nhiên một ý niệm có thể biết toàn bộ.

Cũng biết rõ nhân quả luân hồi của Diệp Lạc.

“Vậy sư tôn, cận đạo chi thể trên người ta và Thiên Đạo chiếu cố là chuyện gì?”

Diệp Lạc không nhịn được mở miệng hỏi.

“Thiên Đạo chiếu cố sao?”

Sở Duyên lắc đầu cười.

Ngay sau đó, chỉ thấy hắn cất bước mà ra, ngón tay chỉ về phía bầu trời.

“Ta lấy Thiên Đạo chi danh, vào lúc này tuyên bố, người này là Thiên Đạo chi

tử, ở nhân gian rèn luyện, nên được Thiên Đạo bảo vệ!”

Giọng nói vừa ngừng.

Bùm!

Một tiếng sấm thật lớn vang lên, Thiên Địa mơ hồ chấn động một cái, giống

như đang đáp lại lời Sở Duyên.

“Như vậy không phải được Thiên Đạo chiếu cố sao? Nhưng mà trời muốn ban

phúc cho người nào đó, trước tiên thường giáng một ít họa cho họ, khiến họ có

lòng cảnh giới! Đây là Thiên Đạo luân hồi! Cho nên Lạc Nhi khi ngươi còn nhỏ

nhất định cần chịu khổ.”

Ánh mắt Sở Duyên nhìn về phía Diệp Lạc, nói như vậy.

“Đệ tử đã rõ, phần lớn là nhờ sư tôn. Nhưng mà sư tôn, khi đệ tử còn nhỏ, cận

đạo chi thể trên người là sao vậy?”

Diệp Lạc có chút mê mang hỏi.

Thiên Đạo chiếu cố là sư tôn nhà mình cho, chuyện này hắn ta có thể hiểu rõ, dù

sao Thiên Đạo là sư tôn nhà mình.

Nhưng “cận đạo chi thể” này là có chuyện gì?

“Trước khi ngươi chưa tới, khi ngươi sinh ra, đương nhiên không có cận đạo chi

thể, sau khi ngươi đến biết, không phải đã có rồi sao?”

Sở Duyên cười hì hì nói.

Những lời này vang lên.

Ong!

Đầu Diệp Lạc chấn động, đều hiểu rõ toàn bộ.

Cận đạo chi thể của hắn ta, là chính hắn ta cho!

Nhân quả! Nhân quả!

Không ngừng luân hồi!

Ở thời Thượng Cổ hắn ta đắc tội Ngọc Hư Cung, nhận đại nhân quả, đại nhân

quả rơi lên người hắn ta vào đời sau.

Chuyện này khiến đời sau của hắn ta bị hủy linh căn!

Nhưng trong nhân quả luân hồi, cũng có hắn ta hiện giờ, vội tới quá khứ triệt

tiêu nhân quả của hắn ta!

“Đi thôi, cận đạo chi thể trên người ngươi, đối với ngươi mà nói đã vô dụng,

cảnh giới Thái Ất Kim Tiên, ngươi đã có đạo của mình.”

Sở Duyên xua tay.

“Sư tôn, đệ tử đã rõ!”

Diệp Lạc kiên định gật đầu
Bình Luận (0)
Comment