Chẳng Lẽ Thật Sự Có Người Cảm Thấy Sư Tôn Là Phàm Nhân Sao

Chương 1034

Hắn ta vốn chắp tay cúi đầu với Sở Duyên, sau đó cất bước tiến lên trước.

Khi đi tới bên “mình”, hắn ta vươn tay điểm một cái, một đám quang mang

bạch sắc tụ tập lại.

Hắn ta nhẹ nhàng vung tay lên, đánh quang mang bạch sắc kia lên người

“mình”.

Cận đạo chi thể vĩnh viễn chỉ có một!

“Cố lên, quá khứ của ta!”

Ánh mắt Diệp Lạc mang theo quái dị, nhìn “mình” mới sinh ra, mở miệng nói

một câu.

“Được, đi thôi.”

Sở Duyên thấy thế cười, hắn vung tay lên.

Diệp Lạc còn chưa kịp phản ứng, đã thấy không gian xung quanh xảy ra thay

đổi.

Lúc này xuất hiện ở quãng thời gian, Diệp Lạc mới mấy tuổi…



Sở Duyên bắt đầu dẫn Diệp Lạc đi dạo trong dòng thời gian.

Chỗ đi dạo, đều là quá khứ của Diệp Lạc.

Mỗi khi Diệp Lạc xem một đoạn, đạo tâm sẽ run lên.

Sau khi tiêu phí không ít thời gian, cuối cùng cũng xem xong quá khứ của Diệp

Lạc.

Không có gì ngoài quãng thời gian Diệp Lạc bái sư, tất cả Diệp Lạc đều xem

xong.

Diệp Lạc cũng hiểu rõ, hắn ta cách đạo quả Đại La Kim Tiên không xa.

Còn thiếu một bước!

Một bước này cũng là mấu chốt nhất!

“Sư tôn, có thể dẫn đệ tử đến tương lai xem hay không? Đệ tử có loại cảm giác,

nếu có thể liếc mắt nhìn tương lai một cái, có lẽ đệ tử sẽ hiểu đạo quả Đại La

Kim Tiên nên ngưng tụ thế nào.”

Lúc này Diệp Lạc chắp tay với Sở Duyên, nói.

“Đương nhiên có thể.”

Sở Duyên gật đầu.

Hắn kéo Diệp Lạc, bóng dáng cử động, trở lại dòng thời gian.

Bây giờ hắn không ngược dòng mà lên, quay về quá khứ.

Mà xuôi dòng xuống, đi tới tương lai.

Hắn dẫn theo Diệp Lạc một đường tiến xuống dưới.

Chỉ trong nháy mắt, đã tới tận cùng nhánh sông thời gian ở hạ giới, nhưng nơi

này không phải nơi Sở Duyên muốn dừng lại.

Sở Duyên vượt qua nhánh sông dòng thời gian ở hạ giới, đi tới nhánh sông dòng

thời gian chính ở thượng giới.

Bây giờ, hắn muốn theo nhánh sông chính xuống.

Chỉ có nhánh sông chính, mới có tồn tại trong tương lai của Diệp Lạc.

Chẳng qua quý danh Thiên Đạo của hắn không thể tiếp tục tiến lên.

Sở Duyên biết rất rõ ràng, quý danh Thiên Đạo là Thiên Đạo, ở địa bàn hạ giới

của mình thì dễ nói.

Đến thượng giới, thì tuyệt đối không được, đã bị quy củ trói buộc.

Cho nên Sở Duyên không định tiếp tục mở quý danh Thiên Đạo.

“Lạc Nhi, ngươi ở đây đợi vi sư một lát.”

Sở Duyên quay đầu nhìn về phía Diệp Lạc, để lại một câu như vậy.

Không đợi Diệp Lạc hoàn hồn, hắn lưu lại chút lực lượng che chở Diệp Lạc, sau

đó bóng dáng biến mất không thấy.

Diệp Lạc đứng tại chỗ sửng sốt, sư tôn đây là đi đâu?

Đây là đại thần thông giả chân chính sao? Tới vô ảnh đi vô tung.

“Không biết khi nào ta mới được một nửa của sư tôn, ồ… Không, một phần

mười lực lượng, như vậy đã đủ.”

Không hiểu sao Diệp Lạc có chút cảm khái.

Hắn ta vừa nghĩ tới đây, không khỏi lắc đầu, luôn cảm thấy chuyện này không

quá hiện thực.

Diệp Lạc nghĩ đi nghĩ lại, dự định ngồi khoanh chân, ngồi thiền đợi sư tôn nhà

mình trở về.

Hắn ta còn chưa ngồi xuống, một bóng người đi tới bên cạnh Diệp Lạc, đúng là

Sở Duyên mở quý danh thần quang.

“Lạc Nhi, đi thôi, tiếp tục xuôi dòng.”

Sở Duyên thản nhiên nói một câu như vậy, sau đó kéo Diệp Lạc, bất chấp tất cả

tiếp tục xuôi dòng.

Có quý danh thần quang mở đường, cho dù là dòng thời gian thượng giới, vẫn

không thể ngăn cản được hắn.

Diệp Lạc ngơ ngác đi theo bên cạnh Sở Duyên, có chút hoảng hốt.

Sư tôn này…

Lại thay đổi?

Rõ ràng sư tôn lúc trước giống như phàm nhân, sau đó biến thành sư tôn tràn

ngập thiên uy, bây giờ lại biến thành thần bí khó lường.

Sư tôn biến hóa…

Có vẻ nhanh.

Trong lòng Diệp Lạc mê mang, hắn ta không dám nói gì thêm, chỉ có thể lẳng

lặng theo sau Sở Duyên.

Sở Duyên ở phía trước không ngừng xuôi dòng xuống.

Sau khi đi được một đoạn thời gian, bỗng nhiên Sở Duyên dừng bước, ở phía xa

nhìn phía trước.

Ở chỗ không xa, hắn cảm nhận được khí tức cường đại tọa trấn, nếu tiếp tục tiến

lên, e rằng sẽ sinh ra xung đột với người ta.

Chuyện đó không cần thiết.

Đi đến đây là được.

Tương lai của Diệp Lạc, chắc chắn có thể hiện ở đây.

Sở Duyên quay đầu nhìn thoáng qua, hai tay vươn về phía lưu quang bên cạnh,

cưỡng ép mở ra một thông đạo.

“Lạc Nhi, ngươi đi vào đi, nơi này không như nhánh sông thời gian ở hạ giới

chúng ta, vi sư cần ở đây hộ pháp cho ngươi, không thể đi vào cùng ngươi.”

Sở Duyên hít sâu một hơi, quay đầu nói.

“Vâng, sư tôn.”

Diệp Lạc chắp tay cúi đầu, không do dự nữa, xoay người tiến vào trong.

Hắn ta đi vào lỗ hổng lưu quang kia xong, bóng dáng chớp lóe đã không rõ tung

tích.

Sở Duyên im lặng đứng bên ngoài, vươn tay khôi phục dòng thời gian bị quấy

nhiễu, duy trì thông đạo trở về cho Diệp Lạc.

Tương lai của Diệp Lạc, sẽ như thế nào?

Sở Duyên cũng hơi tò mò, nhưng hắn không chú ý nhiều. Hắn không thể vào

trong đó, nếu không căn bản không có ai duy trì thông đạo…
Bình Luận (0)
Comment