Hắn vung tay lên, lực lượng cường đại cuốn theo Diệp Lạc, hoàn thành rời đi.
Quý danh thần quang ném Diệp Lạc quay về động phủ ở núi cao xong, thì xoay
người quay về Vô Đạo Tông hạ giới.
…
Thượng giới, trong động phủ ở núi cao.
Sở Duyên mở tiểu hiệu mở mắt, nhìn đại đệ tử ở phía dưới mình hơi hoảng hốt,
cũng không sốt ruột, lẳng lặng đợi đại đệ tử này lấy lại tinh thần.
“Sư, sư tôn.”
Diệp Lạc điều chỉnh một lúc lâu, mới miễn cưỡng mở miệng.
“Hiểu chưa?”
Sở Duyên nhìn đại đệ tử này, nhẹ giọng hỏi.
“Đệ tử đã rõ, đợi đệ tử trở về lĩnh ngộ một thời gian, chắc chắn có thể ngưng tụ
ra đạo quả Đại La Kim Tiên!”
Diệp Lạc quay mặt về phía sư tôn nhà mình, cúi người thi lễ.
“Hiểu rõ thì tốt, trở về lĩnh ngộ đi. Đúng rồi, trước khi ngươi đi nói với Hàn Nhi
một tiếng, nhìn chằm chằm cho vi sư, đừng để thập lục sư đệ của các ngươi mở
miệng nói câu nào.
Sở Duyên vẫn nhớ kỹ chuyện của Trần Quân, thản nhiên dặn dò Diệp Lạc một
câu.
Theo ý hắn, chỉ cần Trần Quân kia không có cơ hội mở miệng, thì không thể
thành tài.
Căn bản không cần phế tâm tư.
Trong tình huống không bị Thiên Đạo mới cũ và hệ thống quấy nhiễu, nếu hắn
không dạy phế được đệ tử, vậy hắn còn sống làm gì?
“Vâng, sư tôn!”
Tuy Diệp Lạc không rõ vì sao, nhưng luôn tin tưởng sư tôn mình, hắn ta không
hỏi nhiều.
Trả lời một câu, hắn ta sờ đầu, chuẩn bị xoay người rời đi.
Hắn ta đi một bước xong, nhưng đột nhiên nhớ tới gì đó, quay đầu nhìn về phía
sư tôn.
“Sư tôn, đệ tử có chuyện muốn hỏi.”
Diệp Lạc chắp tay.
“Chuyện gì?”
Sở Duyên nhíu mày, không biết đại đệ tử này còn có chuyện gì.
“Đệ tử muốn hỏi, sư tôn dẫn đệ tử đến dòng thời gian xem quá khứ, xem tương
lai như vậy, tiêu hao có lớn không?”
Diệp Lạc hỏi như vậy.
“Không lớn.”
Sở Duyên nghi ngờ trả lời.
Lực lượng của quý danh thần quang hắn vô hạn, lực lượng của quý danh Thiên
Đạo hắn nơi phát ra ở Thiên Địa, cũng gần như là vô hạn.
Đối với hắn mà nói, gần như không có tiêu hao.
Vừa nghe thấy những lời này, Diệp Lạc lập tức yên tâm nói ra ý nghĩ của mình.
Hắn ta muốn cho các đồng môn cùng được hưởng phúc lợi, muốn các đồng môn
cũng có thể xem quá khứ, xem tương lai một lần.
Hắn ta cảm thấy như vậy sẽ có trợ giúp rất lớn đối với đám đồng môn.
Đối với yêu cầu này, Sở Duyên đồng ý, chuyện này không phải việc gì khó với
hắn…
…
Thượng giới, trong một ngọn núi ở Đông Thần Châu.
Nơi này là ngọn núi chỗ Sở Duyên, Diệp Lạc, Trương Hàn, Trần Quân ở.
Từ khi Sở Duyên dẫn Diệp Lạc đến dòng thời gian đánh giá, đã trải qua mấy
tháng.
Trong mấy tháng này, bốn người của Vô Đạo Tông đều bận rộn chuyện của
mình, trái lại không xảy ra chuyện lớn gì.
…
Ngày này, trong động phủ mới mở ở ngọn núi này, Trần Quân nâng một quyển
thẻ tre lên nhìn.
Bên cạnh cách hắn ta không xa, Trương Hàn đang ngồi khoanh chân tu hành,
hắn ta vừa tu hành, vừa nhìn chằm chằm Trần Quân.
Đáp lại mệnh lệnh của sư tôn, không được để Trần Quân mở miệng nói bất cứ
câu nào.
Trương Hàn vẫn luôn là áo bông nhỏ tri kỷ của sư tôn, đương nhiên là nghe lời
sư tôn nói.
Cho nên đến bây giờ, hắn ta vẫn luôn không cho Trần Quân mở miệng nói một
câu.
Thậm chí lo lắng vì hắn ta lơ là, khiến Trần Quân mở miệng nói chuyện, còn
dùng mấy tiểu trận pháp, bịt miệng của Trần Quân lại.
Chỉ có điều mới đầu còn đỡ, Trần Quân còn có thể kìm nén được, chăm chỉ đọc
sách. Nhưng theo thời gian chậm rãi trôi qua, tính tình hắn ta dù tốt tới mấy,
cũng có chút không nhẫn nại nổi.
Trần Quân hít sâu một hơi, để thẻ tre trên tay xuống.
Lạch cạch…
Thẻ tre chạm vào bàn đá, lạch cạch một tiếng, Trương Hàn tu hành ở bên cạnh
không khỏi dừng lại, mở to mắt nhìn về phía Trần Quân.
“Sao thế thập lục sư đệ, đệ tu hành gặp khó khăn gì sao?”
Trương Hàn nhẹ giọng dò hỏi.
Đối mặt với câu hỏi của nhị sư huynh này, Trần Quân nghĩ một lát, lấy một
quyển thẻ tre trống ra, viết chữ lên cho Trương Hàn xem.
Sau khi lăn qua lăn lại một lát, hắn ta mới đưa thẻ tre cho Trương Hàn.
Trương Hàn ngẩng đầu nhìn qua, chỉ thấy phía trên thẻ tre viết một đoạn thế
này.
“Nhị sư huynh, ta đã câm miệng đọc sách hơn mấy tháng, nhưng vẫn không ngộ
ra được bất cứ thứ gì, nhị sư huynh, ta nên làm gì bây giờ?”
Đây là lời Trần Quân muốn nói.
Vừa thấy vậy, Trương Hàn lộ ra vẻ mặt vô cùng khoa trương, giống như gặp
phải chuyện gì khó mà tin.
“Không phải chứ, không phải chứ, sẽ không thực sự có người được sư tôn chỉ
điểm xong, còn không ngộ ra được gì chứ?”
Trương Hàn vô cùng “kinh hãi” nói.
Trần Quân: “…”
Hắn ta luôn thích đọc sách, tính tình hòa nhã, lúc này tay nắm chặt lấy thẻ tre.
Có kích động muốn đánh người.
Nhưng hắn ta nhịn, hắn ta không đánh lại được nhị sư huynh này