Chẳng Lẽ Thật Sự Có Người Cảm Thấy Sư Tôn Là Phàm Nhân Sao

Chương 1037

Nhưng hắn ta nhịn, hắn ta không đánh lại được nhị sư huynh này.

Hắn ta nhịn!

Nhưng mà thù này, hắn ta nhớ kỹ!

Cừu hận chín đời, không báo được sao? Cho dù muôn đời cũng được!

Trần Quân im lặng.

Trương Hàn ở bên cạnh thấy Trần Quân im lặng, cũng xấu hổ tiếp tục đùa giỡn.

“Được rồi, thập lục sư đệ, nếu thực sự không ngộ được, vậy không ngại đi gặp

sư tôn một lần, để sư tôn giảng giải cho đệ.”

Trương Hàn đề nghị.

Trần Quân nghe thấy thế, do dự một lát, lại bắt đầu viết.

“Sư tôn có ghét bỏ ngộ tính của ta thấp hay không?”

Hắn ta vẫn rất lo lắng điểm này.

“Sợ cái gì, sư tôn là người chiếu cố đám đệ tử chúng ta nhất, sao có thể ghét

bỏ.”

Trương Hàn xua tay, không có chút lo lắng.

Trần Quân do dự một lát, sau đó mới gật đầu đồng ý.

Nghe thấy những lời này, Trương Hàn lập tức đứng dậy kéo Trần Quân, muốn

đi gặp sư tôn nhà mình.

Trần Quân chỉ có thể đi theo Trương Hàn, cùng nhau rời đi.

Hai người ra khỏi động phủ, đang định đi tới động phủ của Sở Duyên.

Hai bọn họ còn chưa đi được mấy bước, đột nhiên lúc này, một giọng nói truyền

từ trên núi cao tới.

“Trưởng lão Vân Đồ của Ngọc Hư Cung, mời Thái Nhất Kiếm Tôn hiện thân

gặp mặt!”

Giọng nói này chậm rãi truyền vào.

“Hả?”

Trương Hàn khẽ cau mày, không nói gì thêm.

Chỉ hơi bất đắc dĩ vì tu vi của bản thân.

Hắn ta đã bày ra một trận pháp trong ngọn núi này, trong đó có trận pháp che

chắn âm thanh.

Âm thanh vẫn có thể truyền vào, đại biểu tu vi của đối phương hơn xa hắn ta.

Chuyện này hắn ta cũng không có biện pháp.

Trương Hàn than nhẹ một tiếng.

Hắn ta quay đầu lại, thì thấy Trần Quân đứng bên cạnh hắn ta.

Vẻ mặt Trần Quân nghi ngờ nhìn hắn ta, Trương Hàn vừa định mở miệng nói gì

đó.

Hắn ta chưa kịp mở miệng, thì thấy kiếm quang từ núi cao mà ra.

Kiếm quang kia không phải là Diệp Lạc thì là ai.

“Không có chuyện gì, việc riêng của đại sư huynh mà thôi, nói không chừng là

đại sư huynh hái hoa ngắt cỏ ở bên ngoài không chịu trách nhiệm, bây giờ

người ta tìm tới cửa, chúng ta không cần phải xen vào, để đại sư huynh tự mình

xử lý đi.”

Trương Hàn xua tay nói.

Hắn ta vẫn luôn không lo lắng an nguy của đại sư huynh.

Tạm thời không nói đến phương diện tu vi của đại sư huynh nhà hắn ta, chỉ nói

riêng, bây giờ bọn họ đang ở đâu?

Một ngọn núi bình thường ở Đông Thần Châu, chuyện này không có gì.

Nhưng ở trong ngọn núi này, có sư tôn bọn họ tọa trấn.

Nếu đại sư huynh có nguy hiểm gì, có lẽ sư tôn đã tát một cái qua.

Cho nên Trương Hàn vẫn luôn không lo lắng.

“Đi thôi, tiếp tục đi tìm sư tôn.”

Trương Hàn kéo Trần Quân tiếp tục rời đi.

Trần Quân mơ mơ màng màng, chỉ có thể đi theo Trương Hàn tiếp tục rời đi.

Hai người một đường đi vào động phủ của Sở Duyên, cũng thuận lợi gặp được

Sở Duyên.

Chẳng qua lúc này Sở Duyên không rảnh để ý tới hai bọn họ, bảo bọn họ phạt

đứng ở một bên.

Sở Duyên đang xem tin tức của hiện trạng nhân vật.

[Tam đệ tử Tô Càn Nguyên của ngươi bị đại yêu Tiên Vương tập kích, được đại

năng Tiên Đế tương trợ, tránh gặp khó khăn…]

[Tứ đệ tử Đạm Đài Lạc Tuyết của ngươi phá giải ván cờ vạn cổ, tu vi phình

to…]

[Ngũ đệ tử Tử Tô của ngươi lĩnh ngộ vận mệnh chi đạo, tu vi phình to…]

[Ngũ đệ tử Tử Tô của ngươi bị đại yêu Tiên Vương tập kích…]

[Đại đệ tử Diệp Lạc của ngươi bị tu sĩ Tiên Đế tập kích…]



Từng tin tức xuất hiện, tất cả đều là tình hình của mỗi đệ tử.

Sở Duyên đều xem nhẹ cả.

Ánh mắt hắn chỉ nhìn một tin tức trong đó.

[Đại đệ tử Diệp Lạc của ngươi chính thức trở mặt với Ngọc Hư Cung, mức độ

quan hệ: Thế như nước với lửa.]

Đây là thế lực hạ xuống nhân quả với Diệp Lạc, phong tỏa thế lực hạ giới bọn

họ sao?

Thú vị.

Sở Duyên đánh giá, có nên lén lút mở quý danh tiến vào đánh một trận hay

không.

Nhưng nghĩ lại, xem hiện trạng nhân vật mà nói, hình như Diệp Lạc không bị

thương tổn, trái lại còn làm thịt mấy tu sĩ Tiên Đế.

Vậy thì không cần quản nữa.

Tạm thời, còn chưa đến mức mở quý danh.

Sở Duyên yên lòng, đối với đám đệ tử của hắn, không có gì ngoài đệ tử thứ 16

này, những đệ tử khác hắn đều quan tâm.

Dù sao đã thành tài, đều là tâm can của hắn.

Tổn thất bất cứ một người nào, hắn đều đau lòng.

Chắc chắn phải bảo vệ.

Nghĩ thông suốt những chuyện này, Sở Duyên mới nâng mắt, nhìn về phía

Trương Hàn và Trần Quân đứng bên cạnh.

“Hai người các ngươi, nói một chút xem hai ngươi muốn làm gì.”

Sở Duyên nhíu mày, hỏi một câu.

Hắn không biết, lão nhị này dẫn theo lão thập lục làm gì.

Nhưng mà hắn đã nhìn ra, miệng lão thập lục này bị bịt kín, vậy hắn an tâm.

Luôn câm miệng, ngươi còn có thể thành tài được sao?
Bình Luận (0)
Comment