Trong động phủ ở núi cao, Sở Duyên lẳng lặng nghe lão nhị Trương Hàn kéo
đông kéo tây, nói một đống.
Sau khi nghe xong, hắn xem như hiểu rõ.
Lão nhị này chính là thấy Trần Quân không ngộ ra, cho nên muốn giúp đối
phương.
Chậc chậc.
Lão nhị này không nhìn thấy ư, hắn vẫn luôn không muốn đệ tử thứ 16 này
thành tài, nếu không đã không để đệ tử này câm miệng.
Chẳng qua cũng đúng, nếu lão nhị này không mang theo đệ tử thứ 16 đi tìm
hắn, vậy mới kỳ lạ.
Nếu lão nhị này không dẫn người tới tìm hắn, vậy nói lên đệ tử này thực sự
thành tài.
Hiện giờ tìm tới, vậy mới là chính xác.
Nếu tìm tới hắn, vậy hắn không nói chút gì đó, thì không thể nào nói nổi.
“Ý của ngươi ta đã hiểu rõ, nếu Quân Nhi ngươi thực sự không hiểu, vậy vi sư
sẽ chỉ điểm cho ngươi một chút.”
Sở Duyên trầm ngâm một lát, nói như vậy.
Nghe thấy những lời này, Trần Quân vô cùng kích động, lúc này quỳ trên đất
dập đầu với Sở Duyên.
Hắn ta không thể mở miệng nói chuyện, chỉ có thể lấy phương thức này biểu đạt
tôn kính đối với sư tôn nhà mình.
“Quân Nhi, đừng đa lễ, Hàn Nhi, còn không mau nâng thập lục sư đệ của ngươi
dậy?”
Sở Duyên vừa nói, vừa đứng dậy khỏi đệm hương bồ.
Trương Hàn nghe thấy thế, vội vàng đỡ Trần Quân dậy.
Thấy thế, Sở Duyên chậm rãi bước tới trái, giống như đang tự hỏi nên nói gì.
Đi được mấy bước, hắn mới dừng lại.
Có!
Trong đầu hắn hiện lên một đoạn chuyện xưa, lập tức có chủ ý.
Dù sao hắn không thể dạy pháp môn cho đệ tử này, nếu không lấy những
chuyện xưa ở Lam Tinh kiếp trước, biên soạn một đoạn ngắn, lừa gạt đệ tử này
là được.
“Quân Nhi, vi sư sẽ chỉ điểm cho ngươi một chút, nhưng vi sư tuyệt đối không
lấy phương thức trực tiếp truyền thụ cho ngươi, ngươi phải hiểu được, đạo
không dễ dàng truyền cho.”
“Vi sư sẽ kể cho ngươi nghe một chuyện xưa, ngươi nghe xong tự mình lĩnh
ngộ, hiểu chưa?”
Sở Duyên chậm rãi mở miệng giảng giải.
Trần Quân vẫn gật đầu, bày tỏ mình đã hiểu.
Sở Duyên đứng bên cạnh hài lòng gật đầu, há miệng thở dốc, đang chuẩn bị
giảng giải.
Bỗng nhiên hắn như nhớ tới gì đó, dời mắt nhìn về phía Trương Hàn.
Thiếu chút nữa quên lão nhị vẫn còn đang ở đây.
Hắn không thể để lão nhị này ở đây được.
Lão nhị này có tu vi, nhỡ đâu nghe ra là hắn đang lừa gạt, chẳng phải sẽ phá hủy
ấn tượng về hắn trong lòng đối phương sao?
Bị Sở Duyên nhìn chằm chằm như vậy, Trương Hàn luôn gan lớn, thích tìm
đường chết không nhịn được cúi đầu.
“Sư, sư tôn, người làm sao vậy?”
Trương Hàn nuốt nước bọt, có chút khẩn trương nói.
“Đạo không dễ dàng truyền, Hàn Nhi, đạo này không thích hợp với ngươi,
ngươi hãy lui ra đi.”
Sở Duyên cười hì hì nói một câu, tuyên bố muốn đuổi Trương Hàn đi.
“Vâng, vậy sư tôn, ta ra ngoài đợi.”
Trương Hàn cũng hiểu ý, vội vàng mở miệng nói.
Sau khi nhận được gật đầu đồng ý của Sở Duyên, thì đi ra ngoài.
Đồng thời, hắn ta cũng thở dài trong lòng.
Vốn đang cho rằng, có thể nhân cơ hội nghe được thứ gì đó có tác dụng, bây giờ
xem ra không có khả năng.
Trương Hàn rời khỏi động phủ,
…
Lúc này Sở Duyên mới dời mắt nhìn về phía Trần Quân.
“Quân Nhi, kế tiếp vi sư nói, ngươi nghe, có thể ngộ ra được bao nhiêu, toàn bộ
dựa vào chính ngươi.”
Sở Duyên thản nhiên nói.
Trần Quân không thể mở miệng nói chuyện liên tục gật đầu, bày tỏ mình đã
hiểu, hơn nữa hắn ta nhanh chóng ổn định lại tinh thần, chuẩn bị lắng nghe Sở
Duyên nói chuyện.
Mấy tháng này, tuy hắn ta không ngộ ra được gì, nhưng trái tim hắn ta được
luyện vô cùng yên ổn, có thể tiến vào trạng thái ngồi thiền bất cứ lúc nào, tâm
lặng như nước.
“Đạo của ngươi, là Nho đạo.”
“Vi sư bảo ngươi câm miệng không nói, chính là vì tu thân, nếu ngươi không
hiểu, vậy vi sư chỉ có thể chỉ điểm ngươi thêm.”
“Hôm nay vi sư sẽ nói cho ngươi nghe một chuyện xưa, chuyện xưa này tên
là… Bàn Cổ khai thiên!”
“Ngươi từng nghe tới chuyện xưa này chưa?”
Sở Duyên thản nhiên nói, hắn chắp hai tay ở sau lưng, diễn dáng vẻ của cao
nhân.
Trần Quân ở một bên lắc đầu, mê mang mờ mịt.
Hắn ta từng nghe chuyện xưa này bao giờ.
Thấy cảnh tượng này, Sở Duyên lập tức yên tâm.
Chưa từng nghe thì tốt, vậy hắn có thể tùy ý sửa đổi.
“Nói ra, trước khi trời đất chưa tách ra, chính là hỗn độn, hỗn độn vốn là hư vô,
đúng thời cơ mà sinh ra, có tam thiên đại đạo. Tam thiên đại đạo tranh giành
nhau, cho nên thai nghén ra 3000 hỗn độn thần ma, tranh đấu với nhau, kẻ thua
mất đi quyền tranh đấu…”
“Nói ra, 3000 thần ma không ngừng tranh đấu trong hỗn độn, khiến lượng kiếp
vô lượng hàng lâm, đại đạo tối cao trên tam thiên đại đạo vì nhu cầu ứng kiếp,
thai nghén đại đạo chi tử Bàn Cổ, đây là tam thiên đại đạo chi kiếp, cũng là hỗn
độn thần ma chi kiếp…”
Sở Duyên bắt đầu giảng giải chuyện xưa