Phần lớn chuyện xưa đều do hắn bịa ra, hoàn toàn là chuyện xưa vì lừa gạt mà
sinh ra.
Dù sao chính hắn nghe đều không cảm thấy gì.
Trái lại Trần Quân nghe vô cùng hăng say, giống như rơi vào trong biển thế giới
kia.
Sở Duyên không kịp phản ứng, tiếp tục nói.
“Bàn Cổ kia lực trảm 3000 thần ma, cuối cùng tranh giành tam thiên đại đạo,
lấy lực lượng của bản thân mở ra Thiên Địa, lấy cơ thể chống trời đất, ổn định
Thiên Địa, nhưng lúc này Bàn Cổ đã rơi vào tình cảnh kiệt sức.”
“Vô số yêu ma quỷ quái thấy Bàn Cổ kiệt sức, muốn tập kích Bàn Cổ. Vào thời
khắc mấu chốt, Bàn Cổ há miệng, nói một chữ “Sất”. Vừa mới nói ra, toàn bộ
yêu ma quỷ quái đều biến mất…”
“Cho nên chữ sất, cũng là văn tự đầu tiên giữa Thiên Địa, nói một cách nghiêm
khắc, cũng là bắt đầu của Nho đạo…”
Sở Duyên mở miệng nói linh tinh.
Hắn giảng giải đến đây thì kết thúc.
Không phải nói, chuyện xưa này của hắn chưa kể xong, mà hắn cảm thấy, hình
như Diệp Lạc ở bên ngoài.
“Quân Nhi, giảng giải lần này đến đây thôi, nên nói vi sư đã nói với ngươi, còn
lại chỉ có thể dựa vào chính ngươi, ngươi hiểu chưa?”
Sở Duyên chậm rãi nói.
Nghe thấy thế, Trần Quân vẫn đang trầm mê trong chuyện xưa không khỏi sửng
sốt.
Cứ kết thúc như vậy sao?
Hắn ta cảm thấy chuyện xưa này chỉ mới bắt đầu, vì sao vi sư lại kết thúc?
Đây là ý niệm đầu tiên trong đầu Trần Quân.
Nhưng mà ngay sau đó, trong đầu Trần Quân lại hiện lên ý nghĩ mới.
Không đúng.
Hắn ta đã ngộ ra được gì sao?
Không ngộ ra được gì.
Hắn ta luôn cảm thấy chuyện xưa này vô cùng phấn khích, đặc biệt khiến người
ta chú ý.
Trừ chuyện đó ra, thì không còn gì nữa…
Đôi mắt Trần Quân trợn to, há to miệng, nhưng không nói được nên lời.
“Được rồi, Quân Nhi, ngươi lui xuống trước đi, đi suy nghĩ thật kỹ, chỗ vi sư
còn chuyện chưa xử lý xong, ngươi cứ lĩnh ngộ mấy tháng đi đã, nếu không lĩnh
ngộ được thì tới tìm vi sư.”
Sở Duyên xua tay, tuyên bố chẳng muốn tiếp tục dây dưa với Trần Quân nữa.
Bảo Trần Quân đi xuống “lĩnh ngộ”.
Trần Quân không có cách nào mở miệng nói chuyện, chỉ có thể gật đầu rời đi ra
ngoài, không dám nói thêm gì nữa…
…
Thượng giới, Đông Thần Châu, trong động phủ ở núi cao.
Sở Duyên ngồi khoanh chân trên đệm hương bồ, ở phía trước hắn, Diệp Lạc
lẳng lặng đứng thẳng.
Hai người nhìn nhau không nói câu nào.
Diệp Lạc đã nói rõ tình hình cho Sở Duyên nghe, thù hận giữa bọn họ và Ngọc
Hư Cung càng lúc càng lớn.
Hơn nữa Ngọc Hư Cung người ta giống như biết bọn họ ở ngọn núi này.
Vừa rồi tu sĩ Tiên Đế của Ngọc Hư Cung tới, nói muốn Diệp Lạc đến Ngọc Hư
Cung gặp cung chủ của Ngọc Hư Cung.
Đương nhiên là Diệp Lạc không muốn, nói vài ba câu đã cãi nhau với tu sĩ Tiên
Đế kia.
Sau đó chính là ra tay.
Với Diệp Lạc hiện giờ chỉ có chút nữa là ngộ ra tu vi đạo quả “Đại La Kim
Tiên”, tu sĩ Tiên Đế kia đâu phải đối thủ.
Dưới một kiếm của Diệp Lạc, tu sĩ Tiên Đế kia không còn.
Tính ra, thù hận giữa bọn họ và Ngọc Hư Cung càng lúc càng lớn.
Diệp Lạc cũng hơi lo lắng, đám người này sẽ trở lại bên núi này, đến lúc đó
quấy nhiễu tới sư tôn.
Cho nên đề nghị của Diệp Lạc là, đề nghị sư tôn di chuyển một chút, đến nơi
khác để tránh bị quấy rầy thanh tịnh.
Sau khi Sở Duyên nghe xong rơi vào trầm tư, suy nghĩ xem có nên di chuyển
hay không.
Nói ra hắn đi tới thượng giới, còn chưa chân chính tìm bất cứ động thiên phúc
địa nào, đều tìm bừa một ngọn núi cao ở.
Cũng nên di chuyển đi…
Chỉ có điều di chuyển đến nơi nào, lại là vấn đề.
“Lạc Nhi, nếu muốn lập đạo thống Vô Đạo Tông ta ở thượng giới, ngươi cảm
thấy để ở đâu có vẻ thích hợp?”
Sở Duyên trầm giọng dò hỏi.
Nghe thấy những lời này, Diệp Lạc không cẩu thả, hắn ta giơ tay lên, một bức
họa cuộn tròn được hắn ta lấy ra.
Bức họa cuộn tròn được mở ra, thể hiện đồ án ở bên trong.
Đó là một thứ gì đó cùng loại với bản đồ, bên trong ghi lại rất nhiều thứ.
“Sư tôn, đây là một số động thiên phúc địa ở Đông Thần Châu, đệ tử cảm thấy
chỉ có những động thiên phúc địa này mới miễn cưỡng xứng với Vô Đạo Tông
chúng ta, mới xứng để sư tôn lập đạo thống.”
“Những động thiên phúc địa này, hình như quy mô cũng không nhỏ?”
“Đúng vậy, những động thiên phúc địa này đều có quy mô lớn, thuộc hạng nhất
ở Đông Thần Châu!”
“Sao những nơi này không có thế lực chiếm lĩnh?”
“Đương nhiên là có thế lực chiếm lĩnh.”
“Vậy Lạc Nhi ngươi cho vi sư xem những thứ này làm gì?”
“Trước khi sư tôn tới thượng giới, những nơi này có người chiếm lĩnh, sau khi
người tới, đương nhiên biến thành nơi không người.”
“…”
Cuối cùng dưới bày mưu đặt kế của Sở Duyên, bọn họ chọn lựa một chỗ, chuẩn
bị tiến hành cướp đoạt.
Thành lập đạo thống Vô Đạo Tông.