Chẳng Lẽ Thật Sự Có Người Cảm Thấy Sư Tôn Là Phàm Nhân Sao

Chương 1047

Thế lực bảy phương kéo theo rất nhiều tu sĩ ở đại lục Cửu Châu, đứng sóng đôi

trong núi Côn Luân, rất có dáng vẻ liều mạng chiến đấu.

Ngày này, thế lực bảy phương dốc toàn bộ lực lượng, đang hội tụ mà đến, giống

như đứng sóng đôi không nổi nữa, muốn chiến đấu phân ra thắng bại.

Tông chủ thế lực bảy phương này tụ tập trên bầu trời, cũng đứng sóng đôi với

nhau.

“Các ngươi thực sự dám quyết chiến với Thái Nhất Kiếm Tông đến mức không

chết không ngừng à.”

Đế Vô Sinh tông chủ hiện giờ của Thái Nhất Kiếm Tông lạnh lùng nói.

Mấy trăm năm qua đi, hắn ta đã trở nên khác trước.

Tu vị quyền lực, đã thay đổi hắn ta.

Cộng thêm trên đầu hắn ta không có ai quản, Vô Đạo Tông lại càng hoàn toàn ở

ẩn, hoàn toàn khiến tâm tính hắn ta thay đổi.

Trở nên tranh quyền đoạt lợi, trở nên có dã tâm, muốn giành cả đại lục Cửu

Châu!

“Có gì không dám? Thái Nhất Kiếm Tông ngươi có mạnh hơn nữa, cũng chỉ

xưng bá một phương mà thôi, các vị ở đây, có thế lực nào yếu hơn Thái Nhất

Kiếm Tông?”

“Từ Trình” tông chủ hiện giờ của Âm Dương Trận Tông vẻ mặt không đổi nói.

Sau khi hắn ta nói xong, đồng thời tay dưới ống tay áo rộng không ngừng kết

ấn, bày ra một đại trận.

Động tác của hắn ta rất nhỏ, rõ ràng cho thấy đang lén lút bố trí.

Chơi trận pháp, tâm đều đã bẩn!

“Muốn đánh thì đánh, cùng lắm là diệt thế! Chít chít méo méo nhiều như vậy

làm gì?”

Điện chủ hiện giờ của Dương Thần Điện nóng tính hơn nhiều.

“Chiến đấu đi, người thắng, đương nhiên có thể xưng bá cả đại lục Cửu Châu.”

Tông chủ hiện giờ của Tạo Hóa Kỳ Tông cũng không phải người dễ chọc.

“Ta xin khuyên các vị vẫn nên giảng hòa với nhau thì hơn, chúng ta đều có cùng

một tổ đình, tính ra mọi người đều là nhất mạch mà ra, cần gì phải như vậy?”

Trái lại môn chủ của Hoàng Tuyền Môn hơi lý trí, mở miệng khuyên nhủ.

Rõ ràng là hắn ta cũng không muốn tử chiến với sáu thế lực khác.

Dáng vẻ hiền lành này của hắn ta, lập tức khiến sáu người còn lại căm tức.

“Bớt nói lời linh tinh đi, đã tới nước này, còn gì hay để nói?”

“Hoàng Tuyền Môn ngươi hay quá cơ, vừa muốn xưng bá đại lục Cửu Châu,

vừa nói mình là người tốt!”

“Môn chủ đời trước của Hoàng Tuyền Môn kỳ lạ, ngươi cũng rất kỳ lạ, Hoàng

Tuyền Môn các ngươi đúng là tổ truyền kỳ lạ!”

“…”

Sáu tông chủ của thế lực khác đều mở miệng, oán hận môn chủ của Hoàng

Tuyền Môn.

Môn chủ của Hoàng Tuyền Môn lập tức bùng nổ, đôi mắt trợn to nhìn sáu người

khác.

“Các ngươi nói thì nói, nói sư tôn ta làm gì? Chẳng lẽ sư tôn ta không phải sư

bá sư thúc các ngươi sao? Các ngươi nói như vậy, có phải hơi quá đáng hay

không?”

Môn chủ của Hoàng Tuyền Môn nổi giận.

“Chậc chậc, ngươi nói chuyện này không có tác dụng với ta đâu, không nhận tổ

đình, sư tôn của ngươi không phải sư thúc ta.”

Từ Trình của Âm Dương Trận Tông cất bước đi ra, cười hì hì nói.

“Ngươi ngay cả tổ đình cũng không nhận, không sợ Trương sư bá trở về đánh

chết ngươi sao?”

Môn chủ của Hoàng Tuyền Môn nổi giận đùng đùng nói.

“Nói đùa, sư tôn ta sớm đã phi thăng mấy trăm năm, dựa theo tính cách tự tìm

đường chết của sư tôn ta, nói không chừng đã bị đánh chết ở thượng giới, còn

trở về sao? Nằm mơ đi.”

Từ Trình vô cùng đắc ý vênh váo.

Hắn ta mới nói câu này xong.

Bùm!

Đột nhiên trong lúc này, một tiếng sấm vang lên.

Ngay sau đó, bốn phương tám hướng núi Côn Luân dâng lên sương mù xám

mờ, ở trong sương mù, bên ngoài không nhìn thấy bên trong, bên trong cũng

không nhìn thấy bên ngoài, hoàn toàn bị đoạn tuyệt.

Bất ngờ thay đổi, hấp dẫn sự chú ý của vô số tu sĩ trong núi Côn Luân.

Những tu sĩ này muốn lao ra nhìn xem đã xảy ra chuyện gì, nhưng ở trong

sương mù xám mờ kia, cho dù đám tu sĩ làm thế nào, cũng không thể lao ra khỏi

vòng sương mù.

Ở trên bầu trời đám Đế Vô Sinh lập tức nhận ra, bao phủ xung quanh bọn họ là

một trận pháp.

Một trận pháp vô cùng cường đại, hơn nữa bọn họ chưa bao giờ thấy!

Đám Đế Vô Sinh lập tức dời mắt nhìn về phía tông chủ Từ Trình của Âm

Dương Trận Tông.

Ở chỗ bọn họ chơi trận pháp lợi hại nhất, chỉ có gia hỏa kia.

“Không phải, các ngươi nhìn ta làm gì? Con mẹ nó ta cần gì đâm sau lưng các

ngươi, trận pháp của ta còn chưa bày ra mà!”

Từ Trình mơ hồ giơ tay, lấy mấy ấn ký trận pháp trên tay ra.

Trận pháp của hắn ta còn chưa hoàn thành, sao trận pháp này có thể là hắn ta bố

trí ra.

Hơn nữa hắn không hề cho rằng, với thực lực của hắn ta có thể bố trí ra trận

pháp cường đại như vậy.

Một trận pháp bao phủ cả núi Côn Luân, vây khốn đám tu sĩ, khiến tất cả tu sĩ

trong đó bao gồm bọn họ không thể rời đi.

Vẫn luôn không giống người hạ giới có thể bố trí ra!
Bình Luận (0)
Comment