“Trận pháp kia, là ai bố trí thế?”
Đế Vô Sinh nhíu mày.
Hắn ta mới nói xong, trực tiếp giơ tay đánh một chưởng, muốn phá trận pháp
này.
Nhưng một chưởng này của hắn ta như đá ném vào trong biển rộng, căn bản
không tạo thành bất cứ gợn sóng gì.
Trận pháp vẫn tồn tại.
“Yêu nghiệt phương nào? Dám ra tay với bọn ta?”
Đế Vô Sinh mới nói xong.
Một chưởng này của hắn ta căn bản không tạo thành bất cứ ảnh hưởng gì đối
với trận pháp này.
Điều này khiến trái tim hắn ta run rẩy, có dự cảm không tốt.
“Sư điệt, lúc này mới mấy chục năm… Ồ… Không, tính thời gian ở hạ giới, hẳn
là mấy trăm năm. Lúc này mới mấy trăm năm không gặp, bản lĩnh không lớn
hơn bao nhiêu, trái lại khẩu khí tiến bộ hơn không ít.”
Một giọng nói vô cùng ôn hòa thong thả truyền vào tai mọi người.
Đám Đế Vô Sinh nhanh chóng quay đầu, nhìn về phía truyền tới giọng nói.
Chỉ thấy một bóng người không biết đứng cách bọn họ không xa từ lúc nào.
Bóng người kia lẳng lặng đứng đó, hư không xung quanh giống như không chịu
nổi khí cơ của hắn ta mà run rẩy.
“Sư tôn!”
Trái tim Từ Trình run lên, nhận ra đối phương.
Đó không phải là sư tôn Trương Hàn của hắn ta sao?
Hắn ta lập tức quỳ xuống trong không trung.
“Cừ thật, ngươi đúng là đồ đệ ngoan của vi sư.”
Trương Hàn cười hì hì nhìn Từ Trình, trong mắt dấy lên lửa giận.
Không tiếp nhận tổ đình!
Chỉ riêng hành vi phạm tội này, đã chạm tới điểm mấu chốt của Trương Hàn.
Càng đừng nói hành vi phạm tội khác.
“Đại sư huynh, sư đệ sư muội, chúng ta mỗi người thanh lý môn hộ đi, đám
người của Âm Dương Trận Tông, ta không làm phiền các vị.”
Trương Hàn hít sâu một hơi, nói một câu như vậy.
Ngay sau đó hắn ta vung tay lên, từng đường vân trận pháp bay lên, cuồn cuộn
quấn quanh Từ Trình và đám đệ tử của Âm Dương Trận Tông ở phía dưới.
Bất chợt xảy ra cảnh này, khiến sáu người khác đều thất thần.
Đợi khi bọn họ lấy lại tinh thần, trong lòng đều có dự cảm không ổn.
Trương Hàn người sớm đã phi thăng mấy trăm năm trở về.
Vậy sư tôn của bọn họ thì sao?
Có phải đều trở về hay không?
Sắp xong đời!
Đây là ý nghĩ duy nhất trong lòng bọn họ…
…
Cuộc chiến diệt thế trên núi Côn Luân, rất quỷ dị được hóa giải, ngay cả một
chút gợn sóng đều không nhấc lên.
Rất nhiều tu sĩ bị trục xuất về đại lục Cửu Châu lần nữa đều câm miệng không
nói chuyện này, cho dù người khác hỏi như thế nào, cũng không khiến bọn họ
mở miệng.
Giống như chuyện ở núi Côn Luân, trở thành cấm kỵ.
Hơn nữa cùng một thời gian, bảy thế lực xưng bá ở đại lục Cửu Châu tuyên bố
đóng cửa chỉnh đốn.
Chỉ trong thời gian ngắn, cả đại lục Cửu Châu đều tràn ngập bầu không khí quỷ
dị, những tu sĩ không có tư cách tới núi Côn Luân “quyết chiến”, giống như mơ
hồ biết rõ tính nghiêm trọng của chuyện này, đều im lặng chờ đợi.
Chờ đợi bảy đại thế lực này hiện thế lần nữa.
…
Lúc này, trên đại điện chủ phong ở Thái Nhất Kiếm Tông.
Diệp Lạc đứng trong cửa đại điện, gương mặt hắn ta vô cùng lạnh lùng, đôi mắt
giống như hai thanh kiếm sắc bén, nhìn chằm chằm bóng người đang quỳ ở giữa
đại điện.
Người quỳ gối, đúng là Đế Vô Sinh.
Trên gương mặt Đế Vô Sinh tràn ngập ủ rũ, dã tâm tồn tại trong mắt đều im
lặng tiêu tán sau khi Diệp Lạc đến.
“Mấy trăm năm, đạt tới cảnh giới Tán Tiên đỉnh phong, không muốn phát triển,
không phi thăng thượng giới, ở lại hạ giới tranh giành quyền lực, não ngươi bị
úng nước đúng không?”
Diệp Lạc chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nói.
Hắn ta thực sự không ngờ tới, đệ tử của hắn ta, hắn ta lưu lại tông môn truyền
thừa, vậy mà sẽ đi tới bước ngày hôm nay.
Ngày hôm nay dám nhấc lên cuộc chiến diệt thế gì đó, có phải nay mai dám
phát động tấn công với Vô Đạo Tông hay không?
Đế Vô Sinh quỳ trên đất cúi đầu không nói, cứ nghe Diệp Lạc răn dạy như vậy.
“Sao thế, bây giờ không nói à? Lúc trước ở núi Côn Luân, không phải rất vẻ
vang sao?”
Diệp Lạc lạnh lùng nói.
Phù…
Đế Vô Sinh nghe, giống như nghĩ thông suốt chuyện gì, im lặng đứng dậy.
Dưới nhìn kỹ của Diệp Lạc, Đế Vô Sinh lấy một thanh bảo kiếm ra.
Chỉ thấy hai tay của Đế Vô Sinh bưng thanh kiếm, quay mặt về phía Diệp Lạc,
giơ cao qua đầu.
“Sư tôn, đệ tử đã biết sai, đệ tử không muốn sư tôn khó xử, sở dĩ đệ tử có ngày
hôm nay, toàn bộ đều là sư tôn bồi dưỡng, nếu hôm nay đệ tử phạm sai lầm,
mong sư tôn cướp đi sinh mệnh của đệ tử, chuộc lỗi đệ tử phạm phải!”
Đế Vô Sinh nói tràn ngập khí phách.
Nghe thấy những lời này, Diệp Lạc hơi nâng mắt, liếc nhìn Đế Vô Sinh một cái,
xua tay.
Thanh bảo kiếm trên tay Đế Vô Sinh rơi lên tay hắn ta.
“Ngươi thực sự nghĩ vi sư không dám tự tay chém ngươi sao?”
Diệp Lạc cười mỉa một tiếng, nói.
“Mời sư tôn ra tay!