Chẳng Lẽ Thật Sự Có Người Cảm Thấy Sư Tôn Là Phàm Nhân Sao

Chương 1050

Hạ giới, dưới núi Thiên Vụ, trong khách điếm Tiên Túy.

Trong đại sảnh.

Tám đệ tử của Vô Đạo Tông ngồi vây quanh trước bàn.

Lúc này đang ngươi một câu ta một câu nói, khiến đại sảnh hơi náo nhiệt.

“Đều nói một chút xem, các ngươi xử lý đám đệ tử của mình thế nào.”

“Đại sư huynh, chuyện này còn có thể xử lý thế nào? Phế tu vi, khiến bọn họ

quay về phàm tục…”

“Ừm, ta cũng không khác mấy, ta giải tán liên minh hoàng triều.”

“Ta chỉ bảo lánh đời, không phải lúc sinh tồn tử vong của đại lục Cửu Châu, thì

không thể ra mà thôi, trái lại không khoa trương như các ngươi…”

“Trái lại nhị sư huynh, đệ tử của huynh mới là cực phẩm, bây giờ ra sao rồi?”

Đám đồng môn thảo luận một lát, cuối cùng ánh mắt nhìn về phía Trương Hàn.

“Đại nghịch bất đạo, tội này là tội chết, nhưng tốt xấu gì hắn ta cũng là đệ tử

của ta, ta đã đưa vào luân hồi.”

Hiếm khi không thấy Trương Hàn lộ ra nụ cười ôn hòa, mà bày ra dáng vẻ

nghiêm túc.

Những lời này vang lên, không hề nghi ngờ, đám đồng môn đều kinh ngạc.

Không ngờ tới Trương Hàn tàn nhẫn như thế, vậy mà thực sự đưa đệ tử vào luân

hồi.

“Các vị đừng kinh ngạc, đệ tử này đúng là đáng tội chết, khi ta điều tra rõ thì

phát hiện rất nhiều chứng cứ hành động sai trái của đệ tử này, tội của đệ tử này

ta đưa vào luân hồi còn nhẹ.”

Trương Hàn khẽ lắc đầu, nói như vậy.

Chiếm được đáp án này, mọi người đưa mắt nhìn nhau, không biết nói gì cho

phải.

Cuối cùng vẫn là Diệp Lạc kịp thời mở miệng, bỏ qua đề tài này, tránh lại thảo

luận chuyện gì đó.

“Được rồi, chuyện này cho qua, cho đến nay đại lục Cửu Châu đều do bảy thế

lực chúng ta để lại chấp chưởng, lần này chúng ta cùng giải quyết bảy thế lực, e

rằng đại lục Cửu Châu bất ổn.”

“Chúng ta nên bàn bạc, kế tiếp làm thế nào ổn định lại đại lục Cửu Châu.”

Diệp Lạc trầm ngâm một lát mở miệng nói.

Đám đồng môn đều hiểu ý của Diệp Lạc, nhao nhao mở miệng, bỏ qua đề tài

này.

“Đại sư huynh, liên minh hoàng triều ta đã giải tán, hiện giờ là chuyện của sáu

thế lực thôi.”

“Ta cảm thấy không cần thiết để đại lục Cửu Châu quy về chúng ta thống trị,

chẳng bằng để tự do phát triển, còn giáo phái của chúng ta, đều để lánh đời thì

hơn.”

“Đúng vậy, ta cảm thấy nên như vậy, chúng ta để lại giới luật, cứ lánh đời là

được, đại lục Cửu Châu thì tự do phát triển đi.”

“Sư tôn là Thiên Đạo thế giới, để đại lục Cửu Châu tự do phát triển, cũng thích

hợp với Thiên Đạo luân hồi chi ý.”

“Khả thi…”

Mọi người đều nhất trí cảm thấy để đại lục Cửu Châu tự do phát triển thì hơn.

Diệp Lạc nghe thấy thế, cảm thấy cũng khả thi, sau đó đánh nhịp mà định, quyết

định để đại lục Cửu Châu tự do phát triển.

Tất cả giáo phái bọn họ để lại đều lánh đời.

Sau khi quyết định xong, bọn họ rời đi xử lý mọi chuyện.

Rất nhanh, khách điếm Tiên Túy chỉ còn lại mình Trương Hàn.

Hắn ta không về Âm Dương Trận Tông, mà đứng yên tại chỗ, xoa cằm, không

biết đang nghĩ gì.

Sau khi suy nghĩ một lúc lâu, lúc này Trương Hàn mới rời đi.

Nhưng mà hắn ta không đi ra ngoài, mà đi về phía núi Thiên Vụ.

Hắn ta muốn đi gặp sư tôn.



Trên núi Thiên Vụ, đại điện tông chủ.

Quý danh thần quang Sở Duyên chậm rãi mở mắt ra, trong đôi mắt lóe lên hào

quang.

“Đám nhóc này, trái lại xử lý rất tốt.”

Sở Duyên im lặng gật đầu, cảm thấy phương pháp xử lý của đám Diệp Lạc rất

thỏa đáng.

Ít nhất hắn vô cùng hài lòng.

Thiên Đạo luân hồi, toàn bộ thuận theo tự nhiên.

Đây là Thiên Đạo!

Cách làm của đám Diệp Lạc, rất phù hợp với Thiên Đạo luân hồi chi ý.

Cho nên Sở Duyên vô cùng hài lòng.

“Hả? Trương Hàn này tới đây làm gì?”

Với lực lượng của quý danh thần quang, đương nhiên Sở Duyên có thể cảm

nhận được Trương Hàn đang chuẩn bị lên núi.

Chỉ có điều hắn rất tò mò, lúc này Trương Hàn tới làm gì.

Lúc này không đi xử lý chuyện giáo phái, đi lên núi tìm hắn.

Sở Duyên không sốt ruột, lẳng lặng chờ đợi.

Hắn muốn nhìn xem, rốt cuộc đệ tử này muốn làm gì.

Sở Duyên đợi một lát, rất nhanh Trương Hàn đi tới bên ngoài đại điện tông chủ.

Nhưng Trương Hàn không lộ ra, mà lén lút ở bên ngoài đại điện tông chủ,

không nói gì, cũng không biết suy nghĩ gì.

Chuyện này khiến Sở Duyên ở bên trong hết nói nổi, hoàn toàn không biết rốt

cuộc Trương Hàn muốn làm gì.

Tới đều đã tới, rõ ràng có việc, còn không chịu nói, chẳng lẽ còn cần hắn mở

miệng mời đối phương vào, hỏi có chuyện gì sao?

Lão nhị này, đúng là vô cùng kiêu ngạo.

Sở Duyên cũng rất bất đắc dĩ, hắn trực tiếp nhấc tay lên, di chuyển Trương Hàn

tiến vào.

“Hàn Nhi, có chuyện gì?”

Sở Duyên hỏi, không mang theo bất cứ lời dư thừa.

“Không có gì, không có gì, chuyện đó… Ừm, không có gì…”

Trương Hàn mắc cỡ ngại ngùng, có cảm giác muốn nói nhưng xấu hổ nói.
Bình Luận (0)
Comment