CHẨM BIÊN“Ngươi nhanh nói xem.”
Sở Duyên đột nhiên hết nói nổi.
“Cũng không phải chuyện lớn gì, chỉ muốn nói với sư tôn một chút, đệ tử bất
hiếu kia của ta đã được ta xử lý, không có chuyện khác…”
Trương Hàn lại bắt đầu ưỡn ẹo.
Rõ ràng chuyện hắn ta muốn nói, không phải chuyện này.
“Nói.”
Vẻ mặt Sở Duyên không đổi, ánh mắt sâu xa nhìn chằm chằm Trương Hàn, chỉ
há miệng nói một chữ như vậy.
Hắn thực sự hết nói nổi, lão nhị này đúng là lằng nhằng.
Muốn nói thì nói, còn xấu hổ nói, không phải là rất rảnh rỗi sao.
Đối mặt với cái nhìn chằm chằm của Sở Duyên, Trương Hàn vẫn nói ra.
Trương Hàn tới đây hỏi, có biện pháp nào có thể khiến hắn ta nhanh chóng
mạnh hơn không.
Nói một cách đơn giản, chính là hắn ta không muốn làm người đứng bét trong
đám đệ tử của Vô Đạo Tông.
Hắn ta cũng muốn quật khởi, nhưng hắn ta không có biện pháp, chỉ có thể tìm
kiếm Sở Duyên, muốn Sở Duyên “chỉ điểm” hắn ta.
Biết rõ chuyện này, Sở Duyên cũng rơi vào trầm tư.
Chỉ điểm sao?
Hắn chỉ điểm cái búa.
Tình hình của Trương Hàn, hắn vẫn biết, trước mắt cần phải tiếp tục khổ tu, có
gì mà phải chỉ điểm.
Chẳng lẽ hắn có thể lừa gạt một trận, bảo Trương Hàn tự mình đi chơi ngộ đạo?
Như vậy không đáng tin, hiện giờ hắn không muốn dạy phế Trương Hàn, làm
như vậy không có tác dụng gì.
Suy nghĩ rất lâu, Sở Duyên vẫn cảm thấy đưa Trương Hàn đi gặp mình tương
lai, để Trương Hàn tương lai chỉ điểm Trương Hàn hiện giờ một chút, không
phải tốt hơn hắn lừa gạt một cách mù quáng sao?
Sau khi Trương Hàn nghe thấy lời sư tôn mình nói, đương nhiên đồng ý. Đối
với hắn ta mà nói, có thể trở nên mạnh, thay đổi địa vị của hắn ta hiện giờ thì
tốt.
Hắn ta vĩnh viễn không quên được cảnh tượng bị Tô Càn Nguyên đánh hai
quyền, đè trên đất đánh.
Đạt được câu trả lời của Trương Hàn, lúc này Sở Duyên tiễn Trương Hàn đến
dòng thời gian, để Trương Hàn tương lai tới chỉ điểm cho Trương Hàn.
Tóm lại, hắn không dám chỉ điểm linh tinh.
Mở quý danh thần quang đưa Trương Hàn đi.
Phần lớn thần thức của Sở Duyên rơi lên người quý danh Thiên Đạo, vẫn luôn
không có hứng thú chú ý rốt cuộc Trương Hàn sẽ học được gì từ mình tương
lai…
….
Mấy ngày sau, núi Thiên Vụ, Vô Đạo Tông, trong đại điện tông chủ.
Một thần quang sáng như ngọc hiện lên. Ngay sau đó, Sở Duyên mở ra quý
danh thần quang mang theo Trương Hàn về nơi này.
“Thế nào? Có ngộ ra chưa?”
Sở Duyên ngồi khoanh chân trên đệm hương bồ, nói khẽ một câu.
Hắn chỉ phụ trách đưa Trương Hàn qua đó, vẫn luôn không quản rốt cuộc
Trương Hàn học được gì từ bên tương lai.
Hiện giờ đưa Trương Hàn về, mới bắt đầu hỏi.
“Sư tôn, ta…”
Trương Hàn muốn nói lại thôi.
“Sao thế? Chẳng lẽ vi sư đưa ngươi tới nhầm nơi? Ngươi không nhìn thấy
ngươi tương lai?”
Sở Duyên hơi nhíu mày, có chút khó hiểu hỏi.
Hắn nhớ rõ hắn không đưa nhầm nơi mà?
Vì sao Trương Hàn này lại bày ra dáng vẻ muốn nói lại thôi?
Chẳng lẽ Trương Hàn tương lai không chịu chỉ điểm cho Trương Hàn hiện giờ?
“Không có không có, sư tôn, ta đã thấy ta tương lai, nhưng mà…”
Trương Hàn không biết nên nói như thế nào.
Hắn ta thực sự gặp được mình tương lai, nhưng hắn ta không thể quên cuộc đối
thoại giữa hắn ta và hắn ta tương lai.
Đại khái nói, hắn ta đến tìm phương pháp trở nên mạnh hơn, đồng thời hỏi một
chút, mình trong tương lai có thể trọng chấn hùng phong trong đám đệ tử Vô
Đạo Tông đồng lứa hay không.
Hắn ta tương lai nói, tương lai hắn ta sẽ thành “thánh”, sẽ vô cùng cường đại,
còn nói với hắn ta, làm thế nào có thể tăng thực lực của mình trong thời gian
ngắn.
Đối với vấn đề có thể trọng chấn hùng phong trong đám đệ tử Vô Đạo Tông
đồng lứa trong tương lai hay không.
Trương Hàn tương lai im lặng…
Sau khi im lặng một lát, Trương Hàn tương lai để lại một câu, thì đánh Trương
Hàn hiện giờ trở về.
“Có cơ hội đến hỏi sư tôn, có thể đưa ngươi tới nơi tương lai xa hơn hay không,
đi tìm tương lai xa hơn, nói không chừng ngươi có thể tìm được đáp án ở đó”.
Đây là câu nói của Trương Hàn tương lai.
Điều này khiến Trương Hàn hiện giờ hiểu rõ, tương lai ở thời kỳ thành “thánh”
của hắn ta, hắn ta vẫn sẽ đứng lót đáy trong đám đệ tử đồng lứa.
“Sư tôn, người có thể đưa ta đến thời gian càng xa hơn nữa, cho ta đi gặp mình
tương lai không?”
Trương Hàn nhìn Sở Duyên với vẻ trông mong, hỏi.
Hắn ta thực sự không muốn lót đáy.
“Không được, đây đã là cực hạn, sao thế, ngươi tương lai không chịu dạy bảo
ngươi sao?”
Sở Duyên nhíu mày.
Không phải hắn không muốn dẫn Trương Hàn đến thời gian càng xa hơn, mà
hắn cảm thấy càng tới dòng thời gian xa hơn, có khí tức rất cường đại lượn lờ,
tùy tiện tiến về trước, chắc chắn sẽ xảy ra xung đột.
Nếu không phải cần thiết, hắn thực sự không muốn qua đó.
“Không có, không có, đã dạy, đã dạy xong.”
Trương Hàn đâu dám nói gì nữa, chỉ có thể không ngừng gật đầu