“Không cần đa lễ, Lạc Nhi ngươi có chuyện gì?”
Sở Duyên vung tay lên, sau đó nâng Diệp Lạc dậy, lập tức mở miệng hỏi.
Diệp Lạc đứng phía trước giống như cũng nhìn ra Sở Duyên không có thời gian,
cho nên nói thẳng vào vấn đề.
“Sư tôn, những ngày gần đây đệ tử du lịch khắp đại lục Cửu Châu, phát hiện
giới chúng ta, luân hồi giống như thiếu rất nhiều thứ.”
Chỉ thấy Diệp Lạc nói như vậy.
“Luân hồi thuộc thượng giới chủ quản, hạ giới chỉ là một tiểu luân hồi, tự động
vận chuyển mà thôi, đương nhiên là thiếu nhiều.”
Sở Duyên khẽ gật đầu, mở miệng nói.
“Nhưng mà sư tôn, chúng ta luôn không thể thuộc về thượng giới quản lý đúng
không?”
Diệp Lạc chắp tay, vô cùng mờ mịt nói.
Sau khi nói xong, hắn ta còn lặng lẽ ngẩng đầu nhìn thoáng qua sư tôn nhà
mình.
Hắn ta nhớ rõ, mục đích cuối cùng của sư tôn nhà hắn ta, không phải là thay thế
Thiên Đạo thượng giới sao?
Nếu là như vậy, vậy thì tuyệt đối không khuất phục Thiên Đạo thượng giới..
Đầu tiên là phải phân rõ hạ giới bọn họ với thượng giới.
“Ngươi nói có đạo lý.”
Sở Duyên gật đầu bày tỏ đồng ý.
Nhưng hắn nghĩ không phải là muốn thay thế Thiên Đạo thượng giới gì đó, mà
đơn thuần cảm thấy, hình như hắn không nên để giới của mình bị thượng giới
quản, hoàn toàn không khoa trương như Diệp Lạc nghĩ.
“Vậy sư tôn, chúng ta muốn thoát khỏi sự quản thúc của thượng giới, cần làm
rất nhiều chuyện. Đầu tiên là phải lấy được danh tiếng, hạ giới chúng ta là một
giới, không thể ngay cả tên chuyên thuộc cũng không có được.”
Diệp Lạc mở miệng nói.
Nghe thấy những lời này, trái lại Sở Duyên hơi sửng sốt một lát.
Hắn hoàn toàn chưa từng nghĩ tới chuyện này.
Đặt tên sao?
Chuyện này cần làm à?
Hình như có chút quan trọng?
…
Trong không gian Thiên Đạo, Sở Duyên suy nghĩ rất lâu, vẫn không nghĩ ra
được tên hay.
Gọi là thứ đồ chơi gì, đúng là không phải điểm mạnh của hắn.
Phải lấy tên đặc biệt một chút, còn nghe hay một chút.
Hình như hơi khó.
Sở Duyên cau mày, suy nghĩ rất lâu vẫn không nghĩ ra được tên.
Một lúc lâu sau, Sở Duyên bất đắc dĩ, chỉ có thể từ bỏ suy nghĩ.
Hắn dời mắt nhìn về phía Diệp Lạc.
“Lạc Nhi, vậy ngươi cảm thấy giới này, đặt tên gì mới tốt?”
Sở Duyên thản nhiên hỏi.
“Sư tôn, loại chuyện này đệ tử đâu thể quyết định?”
Diệp Lạc do dự, vẫn không dám nói ra.
“Vi sư bảo ngươi nói, ngươi nói là được.”
Sở Duyên xua tay, bảo Diệp Lạc lớn mật một chút.
“Vậy không bằng… Tên là Thái Huyền Giới? Thái là nhất chi ý, huyền là thiên
chi ý, nhất thiên, cũng có nghĩa là trời duy nhất.”
Diệp Lạc nghe thấy thế, suy nghĩ một lúc lâu sau đó mới chậm rãi mở miệng,
nói.
“Thái Huyền Giới? Được lắm.”
Sở Duyên thản nhiên gật đầu.
Chuyện đặt tên này, dựa vào hắn đúng là không quá được, cũng không quá đáng
tin, vẫn nên để Diệp Lạc làm thì hơn.
Nhìn xem tên người ta, Thái Huyền Thái Huyền, trời duy nhất.
Đổi lại là hắn đặt, có lẽ đã khác.
“Sư tôn hài lòng là được.”
Diệp Lạc thấy sư tôn nhà mình hài lòng, có vẻ đăm chiêu.
Tên trời duy nhất có thể khiến sư tôn hài lòng.
Nhìn xem, nhìn xem, ý của sư tôn, quả nhiên là muốn thay thế Thiên Đạo
thượng giới.
Suy đoán của hắn ta và lão nhị, quả nhiên là chính xác!
“Ừm, đúng rồi, Lạc Nhi, các ngươi mau chóng về thượng giới đi, bên thượng
giới, vi sư còn có chuyện muốn dặn dò các ngươi.”
Sở Duyên nhớ tới chuyện Lý Thành, không khỏi nói một câu.
“Quay về thượng giới sao? Nhưng mà sư tôn, chuyện luân hồi ở Thái Huyền
Giới, nên làm sao bây giờ?”
Diệp Lạc sửng sốt một lát, dò hỏi.
Những lời này vang lên, Sở Duyên cũng sửng sốt một lát, lập tức nghĩ tới gì đó.
Cũng đúng.
Nếu để đám Diệp Lạc quay về thượng giới, chuyện luân hồi ở Thái Huyền Giới
này, không phải rơi trên đầu hắn sao?
Đến lúc đó bận rộn, sẽ là hắn.
Có đám đệ tử này ở đây, hình như có thể giúp hắn hoàn thành chuyện luân hồi.
Đám đệ tử này đều là tiên nhân, Diệp Lạc lại càng vô cùng cường đại, hoàn toàn
có thể giải quyết chuyện luân hồi thay hắn.
“Vậy ở lại trước đã, giải quyết xong chuyện luân hồi ở Thái Huyền Giới, đợi
giải quyết chuyện này xong, lại bắt đầu quay về thượng giới.”
“Chuyện luân hồi này, cứ giao cho Lạc Nhi ngươi xử lý, ngươi có thể liên lạc
với đám Hàn Nhi cùng làm, cần phải mau chóng làm xong.”
Sở Duyên nhẹ giọng dặn dò.
“Vâng, sư tôn.”
Đương nhiên là Diệp Lạc đồng ý.
Ngay sau đó, Sở Duyên và Diệp Lạc tùy ý nói một số chuyện, sau đó bảo Diệp
Lạc rời đi.
Sở Duyên thì tiếp tục mở quý danh Thiên Đạo, xử lý chuyện Thiên Đạo luân
hồi, đồng thời hắn luôn chú ý Diệp Lạc.
Một khi Diệp Lạc xử lý chuyện luân hồi xảy ra vấn đề, hắn sẽ ra tay trước, giải
quyết vấn đề.
…
Đại lục Cửu Châu, trên một ngọn núi cao.
Diệp Lạc vừa ra ngoài, lúc này triệu tập bảy đồng môn của Vô Đạo Tông đến
đây, giảng giải mọi chuyện cho bảy đồng môn