Đám đệ tử của hắn, gần như đều là nhân vật chính, không ngừng có cơ duyên,
mỗi người một kiểu.
Nhất là Diệp Lạc và Lý Thành, lúc này mới phi thăng bao lâu? Khiến cho trên
đời là địch.
Sở Duyên chẳng muốn nói thêm cái gì.
Chỉ cần Lý Thành này không thực sự bị người ta giết, trái lại chuyện khác
không sao cả.
Chuyện quan trọng nhất của hắn trước mắt, vẫn là phải nhận đồ đệ, sau đó dạy
phế, khiến quy tắc trong một nửa thần quang này tiêu trừ.
Sau khi tiêu trừ, lại để quý danh Thiên Đạo và quý danh thần quang, ba cái hợp
nhất, đạt tới cảnh giới mới.
“Không biết Trần Quân thế nào, hay là đi xem hắn ta xem?”
Sở Duyên dâng lên ý niệm này.
Không đợi hắn nghĩ nhiều.
Đột nhiên trong lúc này, từng tin tức truyền vào trong đầu hắn, điều này khiến
Sở Duyên sửng sốt một lát. Hắn nhanh chóng thu hồi tinh thần, điều tinh thần
tới bên quý danh Thiên Đạo, rõ ràng bên đó xảy ra chuyện.
…
Cùng lúc đó, trong một động phủ khác ở núi cao.
Trần Quân ngồi khoanh chân trên đất.
Lúc này, trạng thái của hắn ta vô cùng huyền diệu, quanh người tràn ngập cảm
giác “tự nhiên”.
Loại cảm giác tự nhiên này, lờ mờ có vài phần tương tự đạo ý trên người Sở
Duyên.
Trần Quân ngồi ở đây, duy trì tư thế này đã không biết bao lâu.
Trong lúc này, tự nhiên chi ý vờn quanh bên cạnh hắn ta càng ngày càng đậm
hơn.
Tự nhiên chi ý nồng đậm tới cực hạn xong, Trần Quân chậm rãi mở mắt.
Trong mắt hắn ta lóe lên đạo ý.
“Sất!”
Trần Quân gian nan mở miệng, nói một chữ.
Một chữ này vang lên, linh khí xung quanh bắt đầu khởi động, giống như chịu
khiên dẫn gì đó, nhanh chóng hội tụ bên cạnh Trần Quân.
Ong ong ong!
Âm thanh chói tai vang lên.
Linh khí cuồn cuộn quay xung quanh Trần Quân, hình thành hai con cá.
Hai con cá một đen một trắng vờn quanh bên cạnh Trần Quân vài vòng, sau đó
dung hợp với nhau hình thành đồ cuốn, đồ cuốn đánh mạnh về phía hư không.
Bùm!
Đồ cuốn chấn không, khiến hư không sụp đổ.
Nhưng chỉ sụp đổ trong nháy mắt, một lát sau hư không khôi phục lại.
“Lực lượng này…”
Trần Quân sửng sốt một lát, bất chợt mừng rỡ như điên.
Hắn ta không biết hiện giờ mình có cảnh giới gì, nhưng hắn ta có thể cảm nhận
được, hắn nói ra chữ “sất”, đủ để tru diệt tiên nhân!
Hơn nữa chữ “sất” này, còn do hắn ta nắm trong tay.
Hắn ta có thể phóng thích vô hạn.
“Từng văn tự giống như đều không có cùng lực lượng, chữ sất có thần uy cỡ
này, văn tự khác sẽ cường đại bao nhiêu?”
“Đây mới là hàm nghĩa chân chính của tu thân!”
“Cảnh giới tu thân này khủng bố như thế, vậy cảnh giới khác thì sao?”
Trần Quân tưởng tượng vô hạn.
Tu thân tề gia trị quốc bình thiên hạ.
Hắn ta không có cách nào khác nghĩ ra cảnh giới khác là từ gì.
Hiện giờ cảnh giới “tu thân” đã khủng bố như vậy, cảnh giới khác, chỉ sợ càng
khoa trương hơn.
Trần Quân nghĩ đi nghĩ lại, giống như nghĩ tới tương lai mình vô cùng cường
đại.
“Hiện giờ ta đã ngộ ra cảnh giới ‘tu thân’, có phải nên đi nói với sư tôn một
tiếng hay không? Thôi, sư tôn bảo ta câm miệng tu hành, đương nhiên là không
muốn ta đi quấy rầy.”
“Tiếp tục câm miệng, luyện càng nhiều văn tự hơn, mới là tốt nhất.”
Trần Quân nhỏ giọng lẩm bẩm hai câu.
Giọng nói vừa ngừng, hắn ta bắt đầu lộ vẻ do dự.
Do dự kế tiếp hắn ta nên chọn chữ gì.
Chữ sất đại biểu cho thần uy vô thượng, toàn bộ yêu ma quỷ quái đều tránh đi.
Những chữ khác đại biểu cho cái gì, hắn ta vẫn luôn không biết.
“Chữ tru thì sao? Cảm giác hẳn là chữ sắc bén thuộc loại công phạt, còn có chữ
thuẫn, hẳn là phòng ngự, trước mắt ta cần thủ đoạn phòng ngự.”
Trần Quân sờ cằm, khẽ gật đầu, hắn ta không nghĩ nhiều, tiếp tục nhắm mắt
câm miệng tu hành.
…
Hạ giới, không gian Thiên Đạo.
Sở Duyên giẫm lên kim liên Thiên Đạo, sau lưng là vòng sáng Thiên Đạo nhẹ
nhàng nâng mắt.
Hắn ngẩng đầu nhìn, ánh mắt nhanh chóng nhìn về một chỗ ở đại lục Cửu Châu.
Nơi đó là một ngọn núi.
Lúc này trên núi có một bóng người đang đứng, là Diệp Lạc.
Diệp Lạc ở trong núi câu thông Thiên Đạo, cho nên Sở Duyên nhận ra, triệu tập
tinh thần trở về, chuẩn bị hỏi đại đệ tử này xem rốt cuộc có chuyện gì.
Sở Duyên nhẹ nhàng nâng tay, trực tiếp di chuyển Diệp Lạc tới không gian
Thiên Đạo.
Bùm…
Một tiếng vang nhỏ, ngay sau đó, Diệp Lạc đã hàng lâm không gian Thiên Đạo,
hắn ta hoàn toàn là vẻ mặt lờ mờ.
Ở trên tay quý danh Thiên Đạo Sở Duyên, Diệp Lạc hoàn toàn không có chút
thời gian và cơ hội phản ứng.
“Lạc Nhi.”
Sở Duyên chắp hai tay sau lưng, nhẹ giọng mở miệng.
Giọng nói của hắn như thiên uy, chậm rãi. Nếu là người bình thường, cho dù
nghe xong câu này của hắn, chỉ sợ đều bị chấn vỡ tinh thần.
Thiên Đạo chi uy, cùng lắm chỉ như vậy mà thôi!
“Đệ tử Diệp Lạc bái kiến sư tôn.”
Diệp Lạc nhìn thấy Sở Duyên lập tức hiểu rõ, là sư tôn nhà mình di chuyển hắn
ta tới đây, lúc này quỳ xuống trong không trung hành đại lễ.