Chẳng Lẽ Thật Sự Có Người Cảm Thấy Sư Tôn Là Phàm Nhân Sao

Chương 1065

“Đúng vậy, sự ảo diệu của Đại La, bọn họ có thể lý giải được sao? Có thể chống

đỡ tới một nén nhang, đã là cực hạn…”

“Diệp Lạc kia nếu thực sự bị trấn giết, không khỏi quá đáng tiếc, không bằng

giao cho bần đạo, bần đạo mang về đàn tràng, tẩy đi trí nhớ, khiến người này trở

thành hộ đạo giả là được.”

“Nếu như ngươi muốn hộ đạo giả, tiểu tử luyện thể kia không phải càng tốt hơn

sao?”

“…”

Đám Đại La này nói chuyện với nhau, vẫn luôn không để lão giả Đại La kia vào

mắt.

Ngay khi bọn họ nói chuyện với nhau, đột nhiên trong lúc này, một Đại La sửng

sốt một lát, quay đầu nhìn phía xa.

Ở phía xa, đám Diệp Lạc trở về lần nữa.

Lần này là đám Diệp Lạc tự mình trở về.

Cả đám đều thi triển độn thuật trở về.

Dưới độn thuật, cộng thêm khoảng cách không gian giữa hai bên đang không

ngừng thu nhỏ, có vẻ tốc độ bọn họ trở về cực nhanh.

“Hả? Nhanh như vậy sao? Còn chưa được một nén nhang mà.”

Đại La kia kinh ngạc, lão ta còn tưởng đám Diệp Lạc có thể sống quá một phút.

“Nhanh hơn cũng được, chúng ta nhanh phân người ra đi.”

Có Đại La thúc giục một tiếng.

Đại La khác đều gật đầu, bọn họ không ẩn giấu nữa, cả đám cầm “tổ khí” trong

tay, từ trên trời giáng xuống, rơi xuống trước mặt đám Diệp Lạc.

Bọn họ hàng lâm, cả đám đều bày ra khí tức, tuyên bố hạ mã uy cho đám Diệp

Lạc.

Nhưng Diệp Lạc rất cường đại, một mình chống đỡ được những uy áp này.

“Các vị tiểu hữu, sao không trốn tiếp đi? Không phải vừa rồi trốn rất nhanh

sao?”

Có Đại La đi tới, nhìn về phía đám Diệp Lạc, cười mà như không cười nói một

câu như vậy.

“Bọn ta cảm thấy bây giờ không cần phải trốn nữa.”

Diệp Lạc đứng trên mặt đất, bộ thanh sam không gió mà bay, chắn đám sư đệ sư

muội ở phía sau.

“Hả? Chẳng lẽ tiểu hữu ngươi còn có chiêu thức gì sao?”

Có Đại La mở miệng.

Nghe thấy những lời này, đám Diệp Lạc không mở miệng, bọn họ liếc nhau một

cái, đều im lặng gật đầu.

Tất cả bọn họ đều quay người, quay mặt về phía thông đạo phi thăng tới Thái

Huyền Giới, cùng cúi đầu hành lễ.

“Hôm nay đám đệ tử gặp nạn, không thể chạy thoát, kính mời sư tôn hiện thân,

cứu đệ tử!”

Mấy bọn họ cùng kêu lớn, cúi đầu, thái độ vô cùng thành khẩn.

Hành động đột ngột này khiến đám Đại La vô cùng sửng sốt, cả đám bất chợt

cười to, trong đôi mắt nhìn đám Diệp Lạc tràn ngập kỳ lạ.

Đó là loại kỳ lạ giống như thấy ếch ngồi đáy giếng…

“Tiểu hữu, chẳng lẽ ngươi không biết, bên ngoài sớm đã bị bọn ta bày tuyệt trận

sao? Đừng nói là sinh linh không thể đi ra, ngay cả một chút thần niệm thần

thức cũng không ra được.”

“Các ngươi còn muốn gọi cứu trợ? Cho dù có cứu trợ, các ngươi cũng căn bản

không mời tới được, ha ha ha ha.”

Đại La kia tiếp tục mở miệng, lão ta vừa cười, vừa mở miệng nói.

Đám đệ tử của Vô Đạo Tông dưới sự dẫn dắt của Diệp Lạc không nói gì, vẫn

quay mặt về phía thông đạo phi thăng tới Thái Huyền Giới, vẫn duy trì động tác

hành lễ.

“Được rồi, đừng đùa nữa, muốn người nào thì tự mình bắt, đừng thất thần nữa,

giải quyết sớm một chút rồi tan cuộc.”

Có Đại La không kiên nhẫn, lão ta vươn tay muốn bắt lấy Tô Hề.

Chỉ thấy bàn tay lão ta hóa thành đại thủ trong hư không, muốn trực tiếp nắm

lấy Tô Hề sau đó rời đi.

Đối mặt với một chưởng này, Tô Hề căn bản chẳng quan tâm, vẫn duy trì tư thế

hành lễ.

Ngay khi đại thủ kia sắp bắt được Tô Hề, trong lúc nghìn cân treo sợi tóc, một

tia ngân quang từ trên trời giáng xuống, nhanh chóng hạ xuống.

Đại thủ kia còn chưa đụng tới Tô Hề, đã bị ngân quang ngăn lại, trực tiếp đánh

trở về.

“Đụng đến đệ tử của ta, ngươi xứng sao?”

Một giọng nói lạnh như băng thong thả vang lên.

Ngân quang rơi lên mặt đất, biểu lộ ra bóng dáng ngân sắc mơ hồ không rõ,

không phải là quý danh thần quang Sở Duyên sao.

“Đám đệ tử bái kiến sư tôn, làm phiền sư tôn cứu đám đệ tử, đám đệ tử vô cùng

hổ thẹn!”

Các đệ tử của Vô Đạo Tông nhìn thấy Sở Duyên thực sự hàng lâm, cả đám vô

cùng vui mừng, hành lễ lần nữa.

Trong đó Trương Hàn nháy mắt với Diệp Lạc.

Nhìn xem, nhìn xem, hắn ta đã nói phương pháp này được mà?

Không phải sư tôn đã hàng lâm sao?

Diệp Lạc cũng vô cùng sửng sốt, không ngờ tới trực tiếp kêu lên thực ghê gớm,

hắn ta vốn ôm tâm tư đánh cược một lần, tin tưởng lão nhị này.

Không ngờ tới thực sự thành công.

Bình thường lão nhị này suy nghĩ ý nghĩ của sư tôn, xem ra hơn phân nửa đều là

thật…

Sau này phải nghe nhiều ý kiến của lão nhị này…



“Đều đứng dậy cả đi, không cần đa lễ.”

Sở Duyên xua tay, nhìn thoáng qua đám đệ tử của mình, xác định đệ tử tâm can

bảo bối không sao thì an tâm.

Hắn kịp thời đuổi tới, đương nhiên cũng chú ý hình như các đệ tử rất đúng dịp

triệu hoán hắn.

Mà hắn vừa vặn đuổi tới, chuyện này rất trùng hợp.
Bình Luận (0)
Comment