Chẳng Lẽ Thật Sự Có Người Cảm Thấy Sư Tôn Là Phàm Nhân Sao

Chương 1066

Hắn luôn cảm thấy, đám đệ tử sẽ không tin đây là trùng hợp, chắc chắn sẽ mơ

mộng gì đó.

Nhưng nghĩ tới một số đệ tử đều đã sớm thành tài, hắn không thèm để ý.

Chẳng lẽ đệ tử đều đã thành tài, còn có thể tiếp tục đâm sau lưng hắn sao?

Kết quả là, Sở Duyên dời mắt nhìn đám Đại La, bàn tay hắn nắm chặt lại.

Đám Đại La này muốn bắt đệ tử của hắn, đương nhiên là hắn cũng chú ý tới

điểm này.

Sở mỗ hắn mất đi nhiều cảnh giới như vậy, nhiều tâm huyết như vậy, bị đâm sau

lưng nhiều lần như vậy, rất không dễ dàng mới bồi dưỡng được đệ tử.

Con mẹ nó ngươi nói cướp là cướp được sao?

Còn vươn tay ra bắt?

Thực sự coi Sở mỗ hắn là nắp vung sao?

“Vừa rồi là người nào vươn tay ra, tự mình phế bỏ, có thể sống.”

Gương mặt Sở Duyên âm trầm giọng điệu không được tốt, mơ hồ mang theo sát

khí.

Ngân quang trên người hắn do ảnh hưởng của sát khí, chớp lóe lên, khí tức đáng

sợ dị thường bao phủ xung quanh.

Sở mỗ hắn, tức giận rồi.

….

Bên ngoài thành Vạn Thắng Thiên, trên một vùng đất trống.

Sở Duyên lẳng lặng đứng trên mặt đất, quanh người tràn ngập ngân quang sáng

như ngọc, lóe lên quang mang chói mắt.

Lúc này, trên người hắn đang tản ra cảm giác áp bách vô hình.

Cảm giác áp bách này giống như một tảng đá to, đè lên toàn bộ chiến trường,

lên tim tất cả Tiên Vương Tiên Đế thậm chí Đại La.

Sở Duyên không phi hành, toàn bộ thế giới giống như bị cấm không.

Tất cả Tiên Vương Tiên Đế Đại La đều bị ép từ bầu trời xuống, giẫm lên đất

không dám phi hành, vẻ mặt cả đám nghiêm trọng như gặp kẻ địch mạnh.

Bọn họ căn bản không biết người trước mắt là ai, cũng không biết là tồn tại cỡ

nào.

Chỉ cảm nhận được từng đợt áp lực không thể nói rõ.

Cho dù là Tiên Vương, Tiên Đế, Đại La, đều cảm nhận được áp lực gần như

nhau.

“Lão, lão tổ, người có khả năng thấy rõ người nọ có cảnh giới gì không?”

Một Tiên Vương không khỏi hơi khom người, cúi đầu, thở hổn hển nhỏ giọng

hỏi.

Đám Đại La căn bản không giải thích với Tiên Vương kia, ánh mắt cả đám nhìn

chằm chằm Sở Duyên.

Bọn họ, bọn họ căn bản không nhìn thấu Sở Duyên.

Ở trong tầm mắt bọn họ, Sở Duyên giống như một vùng hư vô, một vùng thấy

được mò được, nhưng vĩnh viễn không thể lý giải.

Giống như Sở Duyên, vốn không nên tồn tại ở hậu thế…

“Vừa rồi là người nào duỗi tay? Bổn tọa không muốn hỏi lại lần thứ hai.”

Vẻ mặt Sở Duyên không đổi, nhìn chằm chằm đám Đại La.

Hắn đang đợi đám Đại La đáp lời.

Đám Đại La đều liếc nhau một cái, đâu dám nói gì nữa, im lặng không đáp lời.

“Trong vòng ba giây, các ngươi không nói thì cùng tiến lên, nhìn xem có thể

chạy thoát khỏi tay bổn tọa hay không.”

Đôi mắt Sở Duyên sắc bén, thần quang nở rộ trong đôi mắt, vô cùng rực rỡ.

Giọng nói vừa ngừng, hắn bước ra một bước.

Lấy dưới chân hắn làm trung tâm, gợn sóng lấy mắt thường có thể thấy được

khuếch tán ra bốn phương tám hướng, nhấc lên từng đợt kình phong.

“Một.”

Sở Duyên nói một chữ, tiếp tục cất bước tiến lên trước.

Bước thứ hai hạ xuống.

Mặt đất lấy hắn làm trung tâm, bắt đầu sụp xuống, đất rung núi chuyển, uy thế

ngập trời, cuồn cuộn bụi đất dâng lên.

Bụi đất bao phủ cả cơ thể Sở Duyên, nhưng vẫn không thể che được thần

quang.

“Hai.”

Sở Duyên lại nói một chữ.

Hắn lại sải bước tiến lên.

Một bước này hạ xuống, khí thế toàn thân hắn bùng nổ, dẫn tới Thiên Lôi cuồn

cuộn, mây đen vờn quanh, giống như cả bầu trời đều sắp sập xuống.

Chỉ hai bước, Thiên Địa thay đổi.

Thần uy vô thượng của thần quang được Sở Duyên bày ra vô cùng nhuần

nhuyễn.

Đám Đại La đối diện với Sở Duyên, đều cảm nhận được uy áp, khủng bố nhất.

Theo Sở Duyên bước ra một bước, trong lòng đám Đại La không nhịn được run

rẩy một cái.

Mãi đến khi Sở Duyên sắp bước ra ba bước.

Bỗng nhiên có một Đại La không chống đỡ được, lão ta vươn tay chỉ về phía

một Đại La khác.

“Là lão ta! Là người của Thượng Thanh Cung! Vừa rồi là lão ta vươn tay!”

Đại La kia chỉ vào một Đại La của Thượng Thanh Cung, mở miệng nói.

Bị vạch trần, Đại La của Thượng Thanh Cung lập tức tái mặt, không biết nên

nói gì mới tốt, chỉ có thể run lẩy bẩy.

Mà Sở Duyên thì không chút do dự, đôi mắt sắc bén nhìn chằm chằm Đại La

của Thượng Thanh Cung.

Hắn vừa sải bước quang ảnh trùng điệp, chỉ trong thời gian ngắn đi tới trước

mặt Đại La của Thượng Thanh Cung.

Đại La của Thượng Thanh Cung gần như chỉ trong nháy mắt, đã cảm nhận được

uy hiếp tử vong, đồng tử lão ta co rụt mạnh, dưới chân vừa động, lùi về phía

sau.

Dù sao lực lượng của Đại La vẫn rất đáng sợ.

Dưới một bước, hư không quanh người vặn vẹo, giống như một bước này, muốn

siêu thoát toàn bộ tiến hành trốn đi.

Nhưng mà đáng tiếc, quý danh thần quang Sở Duyên càng cường đại hơn.
Bình Luận (0)
Comment