Chẳng Lẽ Thật Sự Có Người Cảm Thấy Sư Tôn Là Phàm Nhân Sao

Chương 1070

Một vị “thánh may mắn còn tồn tại”, cho dù đối phương là chuẩn thánh, hay là

thánh nhân chân chính, lão ta đều khó có khả năng là đối thủ.

Cho nên nếu thực sự ra tay, vậy chịu thiệt chắc chắn là lão ta.

“Thánh ước? Một khi đã như vậy, vậy ngươi tới nơi này là có dụng ý gì?”

Sở Duyên không hiểu.

Nếu không ra tay, vậy người này chạy tới trước mặt hắn, chỉ vì công kích bằng

lời nói sao?

“Đạo hữu, chuyện này bần đạo cũng không có biện pháp, đạo hữu làm bần đạo

mất mặt, bần đạo thân là cung chủ của Thượng Thanh Cung, nhất định phải xuất

hiện, nếu không thì hết nói nổi.”

Cung chủ của Thượng Thanh Cung nói như vậy.

“Vậy ngươi muốn lấy lại mặt mũi thế nào?”

Sở Duyên nhìn cung chủ Thượng Thanh Cung từ trên xuống dưới, thản nhiên

dò hỏi.

“Chuyện đó, chuyện đó đạo hữu, như vậy đi, bần đạo thấy đạo hữu cũng rất

bận, không chậm trễ thời gian của đạo hữu nữa, bần đạo tự mình diễn một vở

kịch, giải quyết chuyện mặt mũi, đạo hữu cứ yên tâm, bần đạo sẽ không làm

mất mặt mình, cũng sẽ không làm mất mặt đạo hữu.”

Cung chủ Thượng Thanh Cung nhanh chóng nói những lời này.

Giống như những lời này không phải là lần đầu tiên lão ta nói, cho nên mới có

vẻ nhanh như vậy, thuần thục như vậy.

Những lời này vang lên, khiến Sở Duyên hết nói nổi.

Còn có thể như thế sao?

Tự mình diễn một vở kịch, đều không cần hắn phải làm gì, chỉ đơn thuần để đối

phương tự mình làm?

Cừ thật, còn có thể như vậy.

Trong khoảng thời gian ngắn Sở Duyên chưa lấy lại tinh thần, hoảng hốt một

lát.

Cung chủ Thượng Thanh Cung còn tưởng Sở Duyên không đồng ý, sợ tới mức

vội vàng mở miệng.

“Đạo hữu, coi như ta nợ ngươi một ân tình, như vậy được không?”

Cung chủ Thượng Thanh Cung nói như thế.

Lần này, Sở Duyên càng mơ hồ hơn.

Chuyện này là sao đây? Hắn khiến đối phương mất mặt, đối phương còn nợ hắn

một ân tình.

Còn có loại chuyện tốt này ư?

Sở Duyên vừa định nói chuyện đồng ý đối phương, sau đó rời đi, nhưng đối

phương vẫn không cho Sở Duyên mở miệng.

“Nếu đạo hữu vẫn không nguyện ý, cộng thêm một kiện chí bảo, như vậy được

chưa!”

Cung chủ Thượng Thanh Cung nghiến răng, ném ra một bảo vật hình kiếm.

Bảo vật hình kiếm này vừa xuất hiện, khiến hư không đều mơ hồ run rẩy bắt

đầu chuyển động, một đường bay về bên Sở Duyên, lại càng bùng nổ kiếm thế

không thể địch nổi.

Lần này, rõ ràng cung chủ Thượng Thanh Cung cho thấy mang theo cảm xúc.

Lão ta muốn thăm dò thực lực của Sở Duyên, cho nên sau khi tung bảo vật này,

cung chủ Thượng Thanh Cung mở to mắt nhìn, muốn thấy rõ Sở Duyên tiếp

nhận chiêu này của lão ta thế nào.

Ở trong tầm mắt của cung chủ Thượng Thanh Cung, bảo vật này bay tới trước

mặt Sở Duyên.

Còn chưa đụng tới Sở Duyên, đã bị thần quang quanh người Sở Duyên ngăn

cản.

Dưới thần quang, bảo vật này giống như cảm nhận được uy hiếp cực hạn gì đó,

rất nhu thuận bay tới trước mặt Sở Duyên, không dám có bất cứ hành động gì,

để mặc Sở Duyên đo nắn.

Sở Duyên nắm chặt bảo vật này, cẩn thận xem kỹ một lát, hài lòng gật đầu,

ngẩng đầu nhìn về phía cung chủ Thượng Thanh Cung.

“Hả? Đạo hữu, ngươi trợn to mắt như vậy làm gì? Hào quang hộ thể đều đã tản

đi, còn không mau tỉnh táo lại!”

“Bảo vật này của đạo hữu ta nhận, đạo hữu, chuyện ngươi nói tự ngươi diễn

tuồng, bổn tọa đồng ý, chuyện kế tiếp giao cho đạo hữu, bổn tọa đi trước đây.”

“Ngoài ra đám Đại La còn có Tiên Vương Tiên Đế đều bị bổn tọa thu phục,

công tác kết thúc kế tiếp, cũng cần làm phiền đạo hữu…”

….

Trong không trung cách thành Vạn Thắng Thiên hơn vạn mét.

Sở Duyên mở quý danh thần quang, dẫn theo đám đệ tử của Vô Đạo Tông cùng

với rất nhiều Tiên Vương Tiên Đế còn có Đại La đứng trên bầu trời.

Lúc này, bọn họ đang quay đầu nhìn về phía thành Vạn Thắng Thiên.

Ở tầng mây nơi đó, gợn sóng vô tận đang không ngừng khuếch tán ra ngoài, mơ

hồ còn có thể nhìn thấy hai quang ảnh đang giao phong trong tầng mây mông

lung, giống như hai cường giả tuyệt thế đang giao chiến.

Cùng với giao chiến còn có một giọng nói vang lên, đó là đối thoại.

“Đạo hữu, bần đạo chỉ muốn đòi lại chút công bằng cho đại năng của Thượng

Thanh Cung ta mà thôi, sao đạo hữu lại như vậy?”

“Đạo hữu, đòi lại công bằng là lấy từ tay về, không phải dựa vào nói ra!”

“Một khi đã như vậy, vậy đạo hữu, chúng ta cùng so tài một trận đi…”

“Cứ làm vậy đi!”

“Đạo hữu, xem chiêu này của bần đạo dây, Đại Hỗn Độn Chưởng!”

“Chiêu này tính là gì, xem Hư Thiên Không Ấn Pháp của bần đạo đây!”

“…”

Trong tầng mây quang ảnh trùng điệp, giống như hai bên đang đấu pháp tiến

vào giai đoạn gay cấn.

Sở Duyên ở phía xa nhìn thấy cảnh này, không khỏi lắc đầu, lấy bảo vật hình

kiếm ra đánh giá, chậc chậc hai tiếng.

Hắn có chút cảm khái.

Cung chủ Thượng Thanh Cung đúng là biết chơi.

Người này đúng là coi trọng mặt mũi
Bình Luận (0)
Comment