“Đi thôi, còn thất thần làm gì? Rút khỏi vùng này trước, có lẽ lát nữa còn có
không ít người tới.”
Sở Duyên xua tay, thản nhiên nói.
“Vâng, sư tôn.”
“Vâng, tiền bối.”
Rất nhiều người ở phía sau Sở Duyên đều mở miệng.
Cả đám bọn họ nhìn Sở Duyên một lát, lại nhìn hai quang ảnh lần lượt thay đổi
ở bên kia, còn nhìn bảo vật trên tay Sở Duyên một lát.
Bọn họ giống như hiểu ra được gì, ánh mắt vô cùng phức tạp.
Giống như thế giới của đám lão đại tuyệt đỉnh, bọn họ không thể tưởng tượng
nổi.
Sở Duyên không quan tâm đám người này nghĩ gì, hắn nhẹ nhàng ngoắc tay,
dẫn theo rất nhiều người hóa thành thần quang, bay về phía ngọn núi chỗ tiểu
hiệu của mình.
…
Cùng lúc đó, ở bên ngoài Đông Thần Châu thượng giới, trong một Phật miếu cổ
xưa.
Phật miếu này vô cùng an tĩnh, trong ngoài đều không thấy người, khắp nơi
điện phủ đều tràn ngập tro bụi, giống như đã lâu rồi không có ai tới nơi này.
Chỗ cửa đại điện Phật miếu, có một vùng đất trống, trên đất trống có một bóng
người lẳng lặng ngồi khoanh chân ở đó.
Đó là một thiếu nữ mặc trang phục hoa màu tím, mái tóc màu tím dài tới eo, hai
chân để trần, ngũ quan vô cùng tinh xảo trông như búp bê, toàn thân bao phủ
đạo vận vô tận.
Mỗi một loại đạo vận đều tuyệt nhiên khác biệt, nếu là trên người người bình
thường, căn bản không có khả năng xuất hiện tình huống như vậy.
Hơn nữa trên người người này có được 3000 loại đạo vận không giống nhau.
3000 loại, không nhiều một loại, không ít một loại, vô cùng huyền diệu.
Rõ ràng thiếu nữ này chính là Tử Tô.
Sau khi Tử Tô phi thăng thượng giới, bái nhập tiên môn một phương, sau đó ra
ngoài rèn luyện, ngoài ý muốn xâm nhập Phật miếu này, đạt được truyền thừa
ẩn giấu, nên tu hành trong Phật miếu này.
Tử Tô đạt được truyền thừa rõ ràng vô cùng khó lường.
Chuyện này khiến nàng tăng nhanh cảnh giới chỉ trong thời gian ngắn, hiện giờ
đã đạt tới cảnh giới “Kim Tiên”!
Đối với thượng giới hiện giờ, Kim Tiên chính là cảnh giới Tiên Vương!
Phải biết rằng, hiện giờ trong tất cả đệ tử của Vô Đạo Tông, ngoại trừ Diệp Lạc
ra, tuy đa số đệ tử khác đều so được với chiến lực của Tiên Vương, nhưng luận
về cảnh giới, không có một ai đạt tới Kim Tiên, ngưng tụ đạo quả Kim Tiên.
Tử Tô là người đầu tiên!
“Đại mộng chi pháp, nhất mộng nhất thế giới, mộng trung chứng đạo.”
Tử Tô vốn nhắm chặt mắt chậm rãi mở mắt ra, nàng nhỏ giọng lẩm bẩm một
câu.
Nàng chậm rãi đứng dậy, trong đôi mắt có hiểu ra.
Nàng hoàn toàn nắm giữ được truyền thừa ẩn trong Phật miếu này.
Chính vì nắm giữ, cho nên trong lòng nàng mới hơi kinh hãi.
Truyền thừa này là chỉ chứng đạo chi pháp.
Nghe nói đi đến tận cùng, có thể khiến nàng chứng đạo, trở thành “thánh nhân”.
“Nhất mộng nhất thế giới, thi triển phương pháp này, có thể ở trong mộng đến
tiểu Thiên Địa khác nhau rèn luyện, rèn luyện trở về, tất cả kinh nghiệm, tu vi
đều sẽ thêm lên bản thể.”
Tử Tô ngoại trừ cảm khái truyền thừa này lợi hại ra, thì không biết nói gì khác.
Nàng hít sâu một hơi, quay đầu nhìn về phía điện phủ của Phật miếu cổ xưa.
Tử Tô cúi người thi lễ với điện phủ của Phật miếu cổ xưa, bày tỏ tôn kính.
Sau khi hoàn thành thi lễ, nàng mới xoay người rời đi.
Sau khi Tử Tô rời khỏi Phật miếu, Phật miếu cổ xưa vốn yên tĩnh đột nhiên
chấn động một cái, vô số quang hạt kim sắc từ bốn phương tám hướng hội tụ
mà đến, hình thành hai quang ảnh ở giữa không trung.
Hai quang ảnh này đều không thể thấy rõ bản thể chân chính, nhưng vô cùng
thần bí, chỉ cần liếc mắt nhìn hai quang ảnh này một cái, trong lòng sẽ tự nhiên
dâng lên cảm giác từ bi, giống như hai quang ảnh này là Phật thực.
“Sư huynh, nữ oa này rất tuyệt, cân cước thẳng tới Hỗn Độn thần ma, mà cơ thể
vốn có tam thiên đại đạo chi khí, đáng sợ nhất chính là dưới tam thiên đại đạo
chi khí này, vậy mà nữ oa này không chịu ảnh hưởng, còn tự thành nhất đạo.”
Một quang ảnh trong đó mở miệng nói, trong giọng nói tràn ngập kinh ngạc.
“Ừm.”
Một quang ảnh khác chỉ đơn giản đáp một chữ.
“Sư huynh, nàng có duyên với phương Tây ta! Nếu có thể nhận nàng làm đồ đệ,
bố cục kế tiếp của chúng ta ở đây sẽ thuận tiện hơn nhiều.”
Quang ảnh kia lại tiếp tục mở miệng.
Lão ta giống như hơi rộn rạo, muốn đi làm gì đó.
“Sư đệ, tùy duyên là được, đừng cưỡng cầu.”
Một quang ảnh khác thì không vội không chậm.
“Sư huynh, huynh có lầm không, loại đệ tử như vậy có thể ngộ nhưng không thể
cầu, sao có thể bỏ qua?”
Quang ảnh kia vô cùng sốt ruột, còn cảm thấy rất khó hiểu.
“Sư đệ, đệ có thể nhìn thấu đệ tử này sinh ra, cùng với nhân quả lớn lên
không?”
Một quang ảnh khác lắc đầu, nói ra một câu như vậy.
Quang ảnh kia được nhắc nhở như thế, vốn sửng sốt một lát, sau đó nghĩ tới gì
đấy, cẩn thận nhìn về phía Tử Tô rời đi.