“Chuyện này…”
“Sao có thể như vậy? Vậy mà không nhìn thấu?”
Quang ảnh kia giống như cảm thấy khó hiểu, trái lo phải nghĩ, cũng không nghĩ
ra được nguyên nhân gì.
“Sư đệ, chuyện này tùy duyên là được, đệ tử này có thể sinh ra nhân quả với
chúng ta đã không dễ, đừng cưỡng cầu gì nữa.”
Trái lại quang ảnh khác hệ Phật, hoàn toàn là sáng vẻ “tùy duyên”.
“Trái lại ta quá nóng vội rồi.”
Quang ảnh kia lắc đầu.
Một lát sau, hai quang ảnh liếc nhau một cái, cùng tiêu tán đi, hóa thành vô số
quang hạt một lần nữa, rải khắp trong Phật miếu.
Phật miếu này quay về yên bình một lần nữa, không người nào có thể dự đoán
được, vừa rồi nơi này đã xảy ra chuyện gì.
Đối với người ngoài mà nói, nơi này vẫn là một Phật miếu hoang tàn, không có
bất cứ chỗ nào khác thường, là một nơi người khác nhìn nhiều một cái đều đã
chê phiền…
….
Thượng giới, Đông Thần Châu, chỗ núi cao.
Quý danh thần quang Sở Duyên ném chín đệ tử của Vô Đạo Tông và đám Tiên
Vương Tiên Đế Đại La lên núi xong, thì nhanh chóng rời đi.
Đương nhiên là quý danh thần quang sẽ quay về hạ giới một lần nữa.
Sở Duyên dùng tinh thần khống chế quý danh về hạ giới, đương nhiên là bên
tiểu hiệu không ai quản, cho nên hắn tạm thời không gặp mấy đệ tử, mà bảo
những đệ tử này đợi ở trên núi trước đã.
Đám Tiên Vương Tiên Đế thậm chí là Đại La đều là khổ tu giả, trên cơ bản sẽ
bế quan trăm năm ngàn năm.
Đối với bọn họ mà nói, đợi ở trong một ngọn núi không thấy buồn tẻ.
Nhưng đệ tử của Vô Đạo Tông thì không chịu được, nhảy nhót lung tung khắp
nơi.
…
Ngày này, trong núi cao, bên ngoài động phủ của Trần Quân, nghênh đón mấy
vị khách không mời mà tới.
Mấy vị khách không mời mà đến này, đúng là mấy đệ tử của Vô Đạo Tông.
Mấy đệ tử này, gồm có Tô Càn Nguyên, Hoa Thần Y, Đồ Dạ Lân cùng với Lý
Thành.
“Nghe nói nơi này là chỗ cư trú của thập lục sư đệ chúng ta, đi một chút xem,
chúng ta đi vào nhìn một cái.”
“Như vậy không được tốt lắm đâu, đại sư huynh từng nói, hình như thập lục sư
đệ đang bế quan, chúng ta xâm nhập như vậy, đại sư huynh và tỷ tỷ sẽ mắng ta
mất…”
“Dạ Lân, đệ ngốc à, chỗ chúng ta bối phận cao nhất là tam sư huynh, xảy ra
chuyện chắc chắn là tam sư huynh gánh vác, sợ cái gì.”
Mấy đệ tử ngươi một câu ta một câu nói chuyện với nhau.
Tô Càn Nguyên ở bên cạnh gương mặt âm trầm: “?”
Này này này, các ngươi nói thì nói, trực tiếp nói trước mặt hắn ta như vậy, vậy
thì hơi quá đáng rồi?
“Các ngươi nói gì thế, chúng ta chỉ tới thăm hỏi thập lục sư đệ mà thôi, có thể
xảy ra chuyện gì? Hơn nữa cho dù xảy ra chuyện, không thể là chúng ta cùng
gánh vác sao? Cái gì mà bảo ta tới gánh?”
Gương mặt Tô Càn Nguyên âm trầm nói.
“Tam sư huynh, nói đùa, nói đùa mà, đi thôi, chúng ta nên đi vào hỏi thăm thập
lục sư đệ trước đã.”
Hoa Thần Y vội vàng đi tới, mở miệng nói.
Nghe thấy những lời này, Tô Càn Nguyên không tiện nói gì, chỉ có thể gật đầu.
Mấy đệ tử bọn họ liếc mắt nhìn nhau một cái, cuối cùng do Tô Càn Nguyên đến
gõ cửa động phủ.
Cốc cốc cốc…
Tô Càn Nguyên nhẹ nhàng gõ hai lần, nhưng bên trong căn bản không có người
đáp lại, điều này khiến Tô Càn Nguyên hơi hoang mang.
Chẳng lẽ thập lục sư đệ không ở trong động phủ?
Chỉ trong thời gian ngắn Tô Càn Nguyên nghĩ mãi không rõ vươn tay tách cửa
ra, muốn nhìn xem rốt cuộc bên trong có người hay không.
Với lực lượng của Tô Càn Nguyên, đương nhiên là cửa động phủ không thể
ngăn cản được hắn ta.
Bị hắn ta dễ dàng tách ra được.
Tô Càn Nguyên tách cửa ra, vừa định ló mặt vào trong nhìn một cái, nhìn xem
là có tình hình gì.
Hắn ta mới tách cửa ra, còn chưa kịp thấy rõ cảnh tượng bên trong là gì, chỉ
nghe âm thanh như tiếng sấm bên tai nổ tung trong lỗ tai hắn ta.
“Sất!”
Tô Càn Nguyên chỉ nghe thấy một chữ này.
Ngay sau đó, hắn ta thấy trước mắt có đồ cuốn hình cá âm dương, đánh mạnh
về phía hắn ta.
Tô Càn Nguyên căn bản không kịp phản ứng, đồ cuốn này thực sự quá nhanh,
còn đánh bất ngờ, hắn ta chỉ kịp vươn hai tay chắn trước ngực.
Bùm!
Đồ cuốn đánh tới Tô Càn Nguyên, từng gợn sóng mắt thường có thể thấy được
khuếch tán ra, toàn bộ cơ thể Tô Càn Nguyên không khống chế được bay ngược
ra ngoài.
Tô Càn Nguyên bay khoảng năm mét mới hoàn hồn, dùng lực kháng trụ trùng
kích này.
“Tam sư huynh!”
Ba đệ tử khác thấy thế, vội vàng bay đến trước người Tô Càn Nguyên, đứng
trước người Tô Càn Nguyên đề phòng kẻ địch tới.
Mỗi người đều bùng nổ ra khí thế thuộc về mình, làm tốt chuẩn bị.
Bình thường bọn họ chơi đùa thì chơi đùa, nháo thì nháo. Nhưng khi thực sự
gặp chuyện, đây đó đều nhớ gánh cho đối phương, lấy thân hình ngăn cản toàn
bộ cho đối phương