“Ta không sao, chỉ không chú ý bị đánh bay mà thôi.”
Tô Càn Nguyên tỉnh táo lại, xua tay, ánh mắt hung ác nhìn bên trong động phủ.
Một kích vừa rồi đã có lực lượng của “Chân Tiên”.
May mà thân thể hắn ta vô cùng cường đại, nếu không thì dưới một kích này,
nói không chừng thực sự sẽ bị thương.
Nhưng mà hắn ta cảm thấy hơi khó hiểu, ở trong động phủ này, vì sao sẽ đột
nhiên có công kích cường đại như vậy đánh ra.
Hắn ta nhớ rõ nhị sư huynh từng nói, thập lục sư đệ vẫn còn là một phàm nhân.
Một phàm nhân không có khả năng đánh ra công kích cường đại như vậy được.
Chẳng lẽ thập lục sư đệ gặp phải biến cố gì?
“Đi, xông vào xem, tìm thập lục sư đệ!”
Tô Càn Nguyên nói một câu, lập tức đầu tàu gương mẫu, nhảy vào động phủ
kia.
Hắn ta mới đi tới cửa động phủ, một giọng nói vang lên lần nữa.
“Huyền Vũ.”
Hai chữ khẽ bay ra.
Linh khí quanh mình tụ lại, Thiên Địa mơ hồ chấn động lên.
Một lát sau, linh khí hình thành một sinh linh hư ảo vĩ đại trước cửa động phủ,
sinh linh này quy xà nhất thể, sừng sững ở trước động phủ, như một cự sơn
không thể bám víu.
“Phá cho ta!”
Một quyền của Tô Càn Nguyên đánh về phía sinh linh “Huyền Vũ” hư ảo này.
Đối với một quyền này, sinh linh “Huyền Vũ” hư ảo kia không thèm nhìn một
cái, để mặc Tô Càn Nguyên đánh ra một quyền.
Bùm!
Một quyền của Tô Càn Nguyên đánh lên người Huyền Vũ, chỉ phát ra âm thanh
thanh thúy, trừ chuyện đó ra, không còn gì khác.
Tô Càn Nguyên ngẩn người.
Một quyền của hắn ta ít nhất là công kích cấp bậc Tiên Vương, sao có thể không
phá được sinh linh hư ảo này.
“Sất.”
Lại có một chữ vang lên.
Đồ cuốn cá âm dương kia tập kích mà đến lần nữa.
Lần này Tô Càn Nguyên không khách sáo nữa, đôi mắt hắn ta nhanh chóng đỏ
lên, trên người cuồn cuộn sát khí dâng lên, sau lưng có một hư ảnh vĩ đại xuất
hiện.
Lúc này hắn ta giống như tổ vu, khí tức man hoang bá đạo khiến người ta run
rẩy.
“Cút ngay.”
Tô Càn Nguyên dốc toàn lực bùng nổ.
Hắn ta dốc toàn lực, không hề nghi ngờ vô cùng khủng bố.
Hắn ta đánh một quyền lần nữa, một quyền này, cuốn theo toàn lực của hắn ta.
Tô Càn Nguyên dốc toàn lực, sao có thể không ngăn được sinh linh Huyền Vũ
hư ảo kia.
Dưới một quyền này, Huyền Vũ nghiền nát, hóa thành vô số mảnh nhỏ bay tán
loạn.
Tô Càn Nguyên đang định tiến về trước, một tiên kiếm rơi xuống, cắm lên mặt
đất, kiếm khí khủng bố bức lui Tô Càn Nguyên.
“Lão tam, an tâm một chút chớ nóng vội.”
Giọng nói này truyền đến.
Chỉ thấy Diệp Lạc chậm rãi bay từ trên trời xuống, rơi xuống trước động phủ,
chặn Tô Càn Nguyên lại.
“Sao thế, các ngươi đang so tài sao? So tài cũng phải ra ngoài chứ, bên núi cao
này to như vậy, quấy nhiễu đến chỗ sư tôn, ta bắt các ngươi đi hỏi tội.”
Diệp Lạc trừng mắt với Tô Càn Nguyên và đám Lý Thành, sau đó mở miệng
nói.
“So tài sao? Đại sư huynh, bên trong có người khác ở đây! Ta hoài nghi thập lục
sư đệ gặp phải nguy hiểm gì đó!”
Đôi mắt Tô Càn Nguyên trợn to như mắt trâu.
“Cái gì mà có người khác ở đây, người bên trong không phải là thập lục sư đệ
sao?”
Diệp Lạc khẽ nhíu mày, hắn ta nghĩ một lát, nhìn thoáng qua bên trong động
phủ, sau đó gọi Trần Quân đang ngồi bên trong ra.
Xác nhận Trần Quân vẫn là Trần Quân kia xong, hắn ta mới quay đầu nhìn về
phía Tô Càn Nguyên….
…
Núi cao ở Đông Thần Châu, trước động phủ của Trần Quân.
Ánh mắt Diệp Lạc phức tạp nhìn đám Tô Càn Nguyên.
“Cho nên, các ngươi nghe lão nhị nói, thập lục sư đệ là người phàm, cho rằng
người vừa mới ra tay không phải thập lục sư đệ, muốn mạnh mẽ xông vào?”
Chỉ nghe Diệp Lạc nói như vậy.
“Đúng vậy đại sư huynh, việc này không thể trách bọn ta, là nhị sư huynh nói
thập lục sư đệ là phàm nhân, bọn ta đoán nếu là phàm nhân, vậy sao trong động
phủ có thể có công kích mạnh như vậy, cho nên cho rằng thập lục sư đệ xảy ra
chuyện.”
Tô Càn Nguyên trốn tránh trách nhiệm, thành công thoát thân mà ra, đổ hết tất
cả trách nhiệm lên trên người Trương Hàn.
“Đúng vậy, tất cả đều là nhị sư huynh nói.”
“Đúng rồi đại sư huynh, lúc trước ta nghe nhị sư huynh nói, huynh là người hèn
nhát nhất, đã mạnh như vậy còn không đi tìm cửu sư muội…”
“Đúng đúng đúng, lúc ấy ta ở ngay đó, ta chính là cục đá ở trên mặt đất, khụ
khụ, ta ngồi trên tảng đá…”
Ba người còn lại không cam lòng yếu thế, châm ngòi thổi gió.
Bọn họ cũng sợ mọi chuyện không đủ lớn.
“Lão nhị…”
Diệp Lạc nhỏ giọng lẩm bẩm một câu, thản nhiên rút tiên kiếm từ sau lưng ra.
“Các ngươi trò chuyện trước, thập lục sư đệ, đây là tam sư huynh, lục sư huynh,
bát sư huynh, còn có thập tam sư huynh của đệ, đệ làm quen một lát đi, ta còn
có việc, đi trước đã.”
Diệp Lạc để lại một câu như vậy, xoay người hóa thành kiếm quang bay ra
ngoài.