Đợi Diệp Lạc hoàn toàn rời đi xong, đám Tô Càn Nguyên mới nhẹ nhàng thở
ra.
Bọn họ liếc mắt nhìn nhau một cái, không nhịn được lộ ra nụ cười.
Chỉ cần mình sống là được, dù sao bọn họ cũng đã thoát thân.
Còn nhị sư huynh sao?
Nhị sư huynh và đại sư huynh yêu nhau giết nhau, đã là chuyện không phải
ngày một ngày hai, thêm một lần, cũng chắc chắn không có gì.
Tin tưởng nhị sư huynh có thể thông cảm cho bọn họ.
“Thập lục sư đệ, lần đầu gặp mặt náo loạn không thoải mái, việc này còn phải
trách nhị sư huynh, đệ đừng nhớ lên người bọn ta.”
Tô Càn Nguyên hoàn hồn xong, nhìn về phía Trần Quân, lộ ra tươi cười nói.
Trần Quân nở nụ cười, không nói gì, cầm lấy giấy viết một câu với Tô Càn
Nguyên.
Hắn ta ở cảnh giới “tu thân, phương thức chiến đấu là văn tự, nhưng bản thân
hắn ta không thể nói chuyện.
Đối với phương thức câu thông như vậy, đám Tô Càn Nguyên cảm thấy ngạc
nhiên, nhưng không nói gì, mà kiên nhẫn câu thông với Trần Quân.
…
Cùng lúc đó, trong động phủ của Sở Duyên.
Cuối cùng tiểu hiệu Sở Duyên chậm rãi mở hai mắt.
Hắn đã chuyển quý danh thần quang về Vô Đạo Tông ở Thái Huyền Giới, cho
nên tinh thần đều tập trung lên tiểu hiệu.
Trở lại tiểu hiệu, Sở Duyên mở “hiện trạng nhân vật” trước tiên, tiến hành xem
xét.
[Thập đệ tử Tử Tô của ngươi sinh ra nhân quả với Phật Môn…]
[Thập đệ tử Tử Tô của ngươi sinh ra nhân quả với đại năng vô thượng…] x2.
[Nhị đệ tử Trương Hàn của ngươi bị đại đệ tử Diệp Lạc tập kích…]
[Cửu đệ tử Tư Nhạc của ngươi xâm nhập động phủ của tiên nhân Thượng Cổ,
được truyền thừa này, tu vi phình to.]
[Đệ tử thứ 14 Lâm Mạc của ngươi bái nhập Ma Môn Thượng Cổ…]
[Đệ tử thứ 15 Thao Thế đột nhiên thôn phệ chi đạo, tu vi phình to…]
…
Sở Duyên nhìn đại khái một lần.
Phát hiện không có chỗ đặc biệt, các đệ tử đều đã an ổn.
Quả nhiên, chỉ cần giải quyết Diệp Lạc gây sự, cùng với Lý Thành kẻ gây sự
thứ hai nữa, thượng giới giống như an bình lại.
Nhưng mà chuyện này, lão nhị bị Diệp Lạc tập kích là sao đây?
Sở Duyên nhíu mày, nhưng không để ý.
Có quỷ mới biết hai người đang quậy gì.
Không xảy ra chuyện gì là được.
“Như vậy kế tiếp phải làm gì đây, nên đi tìm mảnh đất lập đạo thống Vô Đạo
Tông, không biết nên đi đâu tìm mới tốt đây.”
“Còn có Trần Quân, không biết bây giờ thế nào.”
Sở Duyên nghĩ một lát, vẫn quyết định đi tìm Trần Quân một cái, nhìn xem hiện
giờ Trần Quân có tình hình thế nào.
Khi Sở Duyên chuẩn bị khởi hành, bên ngoài có giọng nói vang lên.
“Đệ tử Diệp Lạc, cầu kiến sư tôn.”
Giọng nói này thành công ngăn Sở Duyên định khởi hành lại.
Sở Duyên không khỏi sửng sốt, bất chợt mở miệng bảo Diệp Lạc tiến vào, trong
lòng tắt đi ý nghĩ tìm Trần Quân.
Diệp Lạc nhanh chóng đi tới, cúi đầu với Sở Duyên.
“Đệ tử bái kiến sư tôn.”
Chỉ nghe Diệp Lạc nói như vậy.
“Đứng dậy đi, Lạc Nhi, ngươi và Hàn Nhi đang so tài sao?”
Sở Duyên ngồi khoanh chân trên đệm hương bồ tùy ý hỏi một câu.
Những lời này vang lên, Diệp Lạc đều sửng sốt.
Hắn ta có chút đờ đẫn.
Vừa rồi hắn ta đánh Trương Hàn một trận, đúng là hắn ta đánh trước, lo lắng bị
sư tôn phát hiện, có ý điều động đạo ý phong tỏa vùng đất nhỏ này.
Dưới phong tỏa của hắn ta, Đại La cũng không thể phát hiện.
Vậy mà sư tôn vẫn luôn bế quan lại biết rõ?
Sư tôn không hổ là sư tôn…
Diệp Lạc hít sâu một hơi khí lạnh trong lòng.
Nhưng đánh chết hắn ta cũng không dám ăn ngay nói thật.
Nếu bị sư tôn biết hắn ta là quan báo tư thù, đánh Trương Hàn một trận, hắn ta
chắc chắn sẽ chịu phê bình.
Cho nên tuyệt đối không thể nói như vậy.
“Sư tôn, đệ tử thấy cảnh giới của nhị sư đệ đột phá giống như quá nhanh, căn cơ
không ổn định, cho nên ra tay rèn luyện hắn một chút, trợ giúp hắn ổn định căn
cơ.”
“Chuyện này đệ tử không nhắc đến với nhị sư đệ, cho nên dưới cái nhìn của nhị
sư đệ và những người khác, có khả năng là đệ tử đánh hắn, thực ra đệ tử đang
giúp hắn.”
Diệp Lạc cúi đầu, mở miệng nói.
“Là như vậy ư, được rồi, vi sư đã rõ, vậy lần này Lạc Nhi đến, là có chuyện gì?”
Sở Duyên khẽ gật đầu, nhẹ giọng nói.
“Sư tôn, lúc trước chúng ta nói muốn một động thiên phúc địa lập đạo thống, đệ
tử đã tìm được vùng đất này, cũng đã lấy tới tay, sư tôn người xem, khi nào
chúng ta qua đó xem?”
Diệp Lạc chắp tay cúi đầu.
Sau khi nói xong, hắn ta lấy một tấm bản đồ ra, ở bên trong ghi lại một vùng
đất.
Vùng đất kia ở giữa Đông Thần Châu, rõ ràng thuộc vùng đất hiếm có không
phú thì quý.
Sở Duyên cũng cẩn thận nhìn xem.
“Hả? Bên cạnh động thiên phúc địa này, đều là địa bàn của yêu tộc sao? Phượng
hoàng nhất tộc, chân long nhất tộc, kim ô nhất tộc? Động thiên phúc địa này nối
tới mỗi đại yêu tộc, còn ở sát biên giới hai tộc nhân yêu, Lạc Nhi ngươi lấy
được mảnh đất này kiểu gì thế?”