“Hồi bẩm sư tôn, đệ tử dạy bọn họ chân lý kiếm đạo một chút, cho nên đệ tử lấy
được mảnh đất này.”
“Đây là nguyên nhân ngươi kết thù với các đại yêu tộc sao?”
“… Không có, ta đã sớm kết tử thù với mỗi đại yêu tộc, động thiên phúc địa này
chỉ là thêm dầu mà thôi, sư tôn yên tâm, động thiên phúc địa này có một đại trận
tự nhiên thủ hộ, mỗi đại yêu tộc cho dù kết thù với ta, cũng không đánh được
đại trận kia…”
“Vậy thì đi thôi, đi xem một cái, nhìn xem động thiên phúc địa này như thế
nào.”
“Vâng, sư tôn.”
“…”
Hai người nói chuyện với nhau một lúc xong, Sở Duyên dự định đi xem động
thiên phúc địa kia.
Chuyện nhìn Trần Quân, thành công bị Diệp Lạc kéo trật đi…
….
Thượng giới phân thành nhiều đại châu, mỗi đại châu phát triển khác nhau,
trong đó Đông Thần Châu thuộc châu bình thường nhất.
Đông Thần Châu phát triển, thuộc bốn phương đông tây nam bắc đều đều, khu
vực phồn vinh nhất, thuộc trung tâm Đông Thần Châu.
Trung tâm Đông Thần Châu hội tụ thế lực nhân yêu ma tiên Phật thần khắp nơi,
nơi này vô cùng phức tạp.
Trên cơ bản mỗi vùng động thiên phúc địa đều bị chiếm lĩnh.
Người từ nơi khác tiến vào trung tâm Đông Thần Châu, trên cơ bản không có
khả năng đạt được một vùng động thiên phúc địa, chỉ có thể lựa chọn thêm vào
thế lực một phương ở bên trong.
Đương nhiên, vẫn luôn có ngoại lệ.
Ví dụ như Diệp Lạc.
Cường bạo cướp động thiên phúc địa vô cùng tốt này từ trên tay yêu tộc.
Động thiên phúc địa bị Diệp Lạc cướp đi, còn có lai lịch.
Nghe nói đây là động thiên phúc địa tiên nhân Thượng Cổ từng có được.
Động thiên phúc địa kia tên là “Ẩn Thiên Đảo”, động thiên phúc địa ở hư không
chi hải trung tâm Đông Thần Châu, bên ngoài có đại trận thủ hộ, vô cùng bất
phàm…
…
Một ngày này, bên ngoài Ẩn Thiên Đảo.
Diệp Lạc và Sở Duyên đến nơi này.
Thầy trò hai người cùng cưỡi một kiếm, ngự kiếm mà đến, dừng ở giữa không
trung, ngắm nhìn Ẩn Thiên Đảo ở phía xa.
Tuy Diệp Lạc không biết vì sao Sở Duyên không tự mình bay, nhưng hắn ta
không dám nói thêm cái gì, chỉ có thể dựa theo dặn dò của sư tôn nhà mình, chở
sư tôn nhà mình cùng bay.
Còn Sở Duyên…
Tiểu hiệu này của hắn đâu có pháp lực, chỉ có thể để Diệp Lạc chở.
Lúc này Sở Duyên đang đứng trên tiên kiếm, nhìn Ẩn Thiên Đảo ở phía xa.
Từ bên ngoài nhìn qua, cả Ẩn Thiên Đảo đều là sương mù, căn bản không thấy
rõ, rõ ràng có đại trận thủ hộ bên trong.
“Nơi này không thấy rõ, Lạc Nhi, mở đại trận vào đi thôi.”
Sở Duyên chỉ huy một câu.
“Vâng, sư tôn.”
Diệp Lạc đâu dám có ý kiến, chỉ có thể chậm rãi khống chế tiên kiếm, đi về
phía Ẩn Thiên Đảo.
Trên đường tiên kiếm phi hành, Sở Duyên không khách sáo chút nào, đứng trên
tiên kiếm, để Diệp Lạc chở hắn phi hành, vừa phi hành, hắn vừa mở miệng nói.
“Lạc Nhi, đều không phải vi sư cố ý cho ngươi chở vi sư phi hành, hiện giờ tu
vi của vi sư đến thời khắc mấu chốt, không thể vận dụng tu vi, cần niêm phong
cất vào kho, cho nên mới để ngươi chở, ngươi hiểu rõ không?”
Sở Duyên thuận miệng giải thích một câu, không thèm để ý lắm.
“Đệ tử có thể chở sư tôn, đây là vinh hạnh của đệ tử!”
Diệp Lạc vội vàng nói một câu.
Đối với chuyện này, Sở Duyên chỉ khẽ ừ, không nói thêm gì nữa.
Diệp Lạc thấy thế, lại càng không dám nói gì nữa, bắt đầu toàn tâm khống chế
tiên kiếm, đi về phía Ẩn Thiên Đảo.
Hai người vừa mới chuẩn bị tiến vào Ẩn Thiên Đảo.
Bùm!
Đột nhiên trong lúc này, một tiếng vang thật to bùng nổ trời đất.
Chỉ thấy hư không vốn yên bình nhấc lên sóng to gió lớn, từng kim long mấy
ngàn vạn trượng cuốn theo sóng biển phóng lên trời.
Chỉ trong nháy mắt, cả bầu trời đã bị mây đen bao trùm.
Từng con kim long lượn qua lượn lại trong bầu trời, rất nhiều.
Trong đó một con kim long lộ đầu rồng từ trong tầng mây, đôi mắt giống như cự
sơn nhìn chằm chằm Diệp Lạc trên tiên kiếm.
“Thái Nhất Kiếm Tôn! Không ngờ tới ngươi còn dám tiến vào địa phận của
chân long nhất tộc ta, ngươi thực sự nghĩ chân long nhất tộc ta không làm gì
được ngươi sao?”
Kim long kia há to cái miệng như bồn máu, gằn từng chữ nói.
Giọng nói của nó rất to, khi há miệng ngậm miệng, có vô số gợn sóng cùng với
âm thanh vang lên.
Một màn bất chợt xảy ra ngay trước mắt này, khiến Diệp Lạc và Sở Duyên hơi
hoảng hốt.
Nhưng mà Diệp Lạc lập tức hoàn hồn.
Sau khi hoàn hồn, xấu hổ lập tức xuất hiện.
Hắn ta ở bên ngoài gây sự, vậy mà lộ ra trước mặt sư tôn, còn lấy phương thức
này bị sư tôn biết rõ.
“Sư, sư tôn, có thể cho đệ tử chút thời gian, để đệ tử giải quyết chuyện này hay
không?”
Diệp Lạc nhìn về phía Sở Duyên, cúi đầu nói.
“Đi thôi, tiên kiếm của ngươi cần chở vi sư, ngươi lấy thứ này đi ứng chiến đi.”
Vẻ mặt Sở Duyên không chút thay đổi, nói một câu như vậy.